- Ổn rồi, một lúc sau họ sẽ tỉnh lại. Khẽ thở ra, Tiểu Hắc chỉ bỏ lại một câu nói rồi lại biến mất chạy đi trước mặt mọi người. An nguy của Mộc Bình là cực kỳ quan trọng, Tiểu Hắc không quan tâm bản lĩnh của nó có bại lộ hay không. Với việc đối thủ ngày xuất hiện càng mạnh hơn, việc nó phải lộ diện cũng là chuyện tình bắt buộc. Con người luôn có yêu ghét, vị trí của từng ai đó trong tâm khảm của từng người cũng khác biệt. Chính vì vậy, đôi khi câu hỏi "khi cần phải cứu một ai đó, ngươi sẽ chọn cứu ai" là một câu hỏi khá thừa thải. Thậm chí, câu trả lời còn có thể làm tổn thương người nghe, đơn giản vì họ đã quá kỳ vọng. Đối với Tiểu Hắc cũng vậy. Tu luyện tiên đạo công pháp, có Ngộ Đạo Thạch không ngừng gột rửa ngộ tính lẫn tư duy, tuy chỉ mới mười tuổi nhưng Tiểu Hắc lại phát triển về tư duy vượt mặt cả những thanh niên trưởng thành. Ngay cả việc giết người nó cũng chỉ cảm giác khó chịu và rồi cũng dần quen đi. Duy chỉ có tình cảm trong tim nó là nguyên vẹn, vẫn là một tâm hồn cô độc ngồi trên chiếc thuyền độc mộc trôi nổi giữa biển lớn. Nếu không có Mộc Bình, Tiểu Hắc đã không cảm nhận được tình thân. Không có Mộc Bình, nó chắc đã sớm đọa nhập ma lạc lối. Nhìn Tiểu Hắc thân thủ quỷ dị, thoáng cái lại không còn thấy bóng dáng, Mộc Trữ ánh mắt trợn to nói:- Ta có nhìn lầm không? Từ khi nào tiểu tử Tiểu Hắc lại lợi hại đến thế chứ. Mộc Ánh Tuyết như người trong mộng vẫn chẳng hiểu chuyện gì, chỉ có Mộc Dương dường như đã đoán ra gì đó lắc đầu cười khổ đáp:- Mọi người trong Mộc gia chỉ biết gia tộc có một thanh long Mộc Bình đang tung bay giữa trời xanh nhưng chúng ta lại chẳng biết còn có một ẩn long tiềm phục trong mây trắng. Là người cùng một thế hệ, sự quật khởi của Mộc Bình đã khiến cho các huynh đệ cảm thấy khó lòng mà đuổi kịp. Bây giờ lại xuất hiện thêm một Tiểu Hắc chỉ mới mười tuổi đầu lại lợi hại không kém. Kiểu này làm sao mà những thanh niên tuấn kiệt như Mộc Dương chịu nổi đả kích, nhất là tài nguyên bọn họ nhận được từ bé lại hơn xa Tiểu Hắc vốn sinh ra trong một khu ổ chuột tồi tàn... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . Phía bên ngoài, trận chiến giữa Ẩn Sát và Long Thần diễn ra khốc liệt tăng dần theo thời gian. Đám người Long Thần không phải lũ bị thịt, bọn họ đã lờ mờ nhận ra đám sát thủ có gì đó không đúng. Nếu không phải vì lợi ích làm mù quáng thì chắc chắn những tên đứng đầu lọc lõi như Trương Thiết Hán sẽ không dễ dàng bị rơi vào bẫy của đối phương dễ dàng như vậy. Viên Lượng chính là người duy nhất trong bốn tên hoàng cấp trung kỳ của Long Thần không tán đồng việc dùng người của Mộc gia làm mồi nhử. Với kinh nghiệm từng trải vượt trội, lão đã nhận ra mục đích của kẻ địch là muốn cầm chân bọn họ nên vội vàng nhấc bộ đàm lên báo cáo. Dĩ nhiên, đưa chân vào bùn lầy thì dễ, rút ra lại không hề đơn giản. Ẩn Sát cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, bọn chúng cảm nhận thấy Long Thần có ý rút đi thì liền tăng cường hỏa lực, quyết kéo dài thời gian bằng mọi cách. Lối đánh liều mạng này đã khiến cho phía Long Thần lúng túng, nhất thời cũng không thể nào bình yên lui quân được... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... - Linh Nhi, muội cứ mặc kệ ta. Hãy mau chóng rời khỏi nơi đây. Trong một góc của biệt thự của Khang Hiên, Mộc Bình toàn thân đầy những vết thương, chiếc áo trắng đã thấm đẫm màu đỏ của máu, đang cố gắng chống trả lại sự tấn công hung hãn của hơn chục tên hắc y nhân. Gần nơi anh ta đang cố thủ rải không ít xác của bọn Ẩn Sát, tuy nhiên điều đó vẫn không ngăn được sự hung hãn của kẻ địch. Dù kẻ thù có đông đảo thì Mộc Bình vẫn kiên quyết tử thủ đến cùng, dựa vào địa thế để tránh né đạn bắn cũng như kẻ địch muốn cường công thì phải bước qua xác của anh ta trước thì mới chạm đến Mộ Linh Nhi được. - Không, có chết thì chúng ta sẽ cùng chết, muội không thể bỏ mặc huynh ở lại một mình được. Dùng ngữ khí kiên định để trả lời, Mộ Linh Nhi hai tay vẫn không ngừng ném ra những tấm bùa đang cháy. Mỗi tấm bùa đều tỏa ra một chút hơi ấm làm giảm đi nhiệt độ lạnh lẽo đầy quái dị xung quanh Mộc Bình. Nếu không có sự hỗ trợ này thì vị thiếu gia họ Mộc đã sớm không thể trụ vững được đến thời điểm này. - Ngốc nghếch, ta không còn chống chịu được bao lâu nữa. Nếu muội không đi sẽ không còn kịp nữa. Để tránh gây náo động, đám sát thủ vẫn chỉ dùng súng ống và vũ khí lạnh, chưa động đến bom mìn nên Mộc Bình mới có thể lợi dụng địa hình để ẩn nấp và phòng thủ cho đến tận thời điểm này. Có điều dưới tình huống cứ bị cái thứ quái quỷ gì cho đầu óc bị nhiễu loạn, toàn thân lạnh ngắt như trong hầm băng, sức lực thì tiêu hao với tốc độ tên lửa thì chẳng mấy chốc nữa Mộc Bình cũng đành chịu thất thủ mà thôi. -Nếu huynh có mệnh hệ gì ... thì ta cũng sẽ không sống nổi. Giọng nói mang theo vô vàn cảm xúc, Mộc Bình không ngờ anh ta lại được đón nhận những lời mật ngọt nhất vào thời điểm sinh tử. Khóe miệng nở ra một nụ cười mãn nguyện, Mộc Bình xiết chặt thanh kiếm trong tay của mình, trong lòng đã mang theo ý định dù liều mạng cũng phải đem Mộ Linh Nhi thoát khỏi nơi này. - Tiếc thay ta vẫn không lĩnh ngộ được cảnh giới khoái kiếm thật sự của Vô Danh kiếm quyết. Tự giễu một câu, Mộc Bình cảm giác rõ ràng sinh lực trong cơ thể đang gần đến giới hạn. Ngay cả thị lực của anh ta bấy giờ cũng không thể nhìn rõ được nữa, nếu không nhờ bộ pháp vi diệu của mình thì Mộc Bình đã sớm bị hạ gục. Dù vậy thì dưới sự vây công của nhiều hoàng cấp cao thủ, anh ta đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Bằng vào sự chăm chỉ luyện tập, tốc độ ra kiếm của Mộc Bình đã được xem là rất nhanh. Thế nhưng, thủy chung Mộc Bình vẫn không chạm được vào chân chính áo nghĩa thật sự của thế nào là khoái kiếm thật sự. Trong khẩu quyết của cảnh giới kiếm thứ nhất này, vị kiếm sư sáng tạo ra vô danh kiếm quyết chỉ có một chữ "nhanh" mờ nhạt, không có một gợi ý nào khác cả. Nhanh bao nhiêu là đủ? Bao nhiêu là cực hạn? Không có câu trả lời. Tiểu Hắc cũng từng thỉnh giáo Diệp Thanh Hàn về vấn đề của sư huynh mình nhưng chỉ nhận được một câu nói lạnh lùng:"Đạo của mỗi người phải tự mình cảm ngộ. Cường giả học tập theo kẻ khác sẽ không thể đi đến đỉnh phong, học đạo của kẻ khác chẳng khác nào chỉ trăng dưới nước, hoa trong tranh. Không bao giờ chân chính ngộ ra con đường thuộc về chính mình. "Đại đạo độc hành, bao kẻ cả đời đều vì một bước cuối mà dừng bước uất ức cơ chứ?Đứng một bên vừa quan sát, vừa niệm chú điều khiển oán linh, một tên áo đen phục sức kỳ dị mỉm cười tà ác nói:- Hắc hắc, tên này quả nhiên có chút bản lĩnh, hèn gì cấp trên cần phải triệu hồi huynh đệ của ta ra tay. Dưới sự tấn công của bốn quỷ thần mà vẫn còn lỳ lợm đánh trả được lâu như thế, xem ra tên này cũng sắp sức cùng lực kiệt rồi. Các người mau giải quyết hắn ta đi chứ, nếu chẳng may cứu viện của Mộc gia đến thì chẳng phải mọi thứ sẽ công cốc hay sao?Thừa biết Mộc gia vẫn còn một Văn Vô Úy và Dực Vũ tu vi hoàng cấp hậu kỳ, đó cũng là một phần lý do Ẩn Sát phải đợi thời cơ Mộc Bình một mình rời khỏi Mộc gia mới hành động. Hiện tại, nếu không thể giết chết được mục tiêu thì sau này sẽ càng không dễ gì có được cơ hội tốt thế này nữa. Nhận được lời thúc giục, đám cao thủ hoàng cấp lại càng điên cuồng hơn. Nhận thấy Mộc Bình vừa đánh vừa bảo vệ cho thiếu nữ phía sau lưng mình, bọn sát thủ lại càng hăng máu. Sức lực cạn kiệt, Mộc Bình lại chịu thêm một vết chém rất sâu vào ngay một bên vai, máu tươi phun ra như tắm. Không nhờ vào ý chí như thép, chắc chắn anh ta đã không thể đứng vững được nữa. Phía sau anh, Mộ Linh Nhi đã khóc đến đỏ cả mắt. Không gì đau khổ hơn là nhìn người mình thương từng phút bị thương tổn trong bất lực. - Linh Nhi, là Mộc Bình ta vô năng, ta ... xin lỗi... Thều thào vài lời sau cuối, hai mắt Mộc Bình mệt mỏi nhắm lại, anh ta không đủ sức để tiếp tục được nữa. Ngay lúc này, chợt Mộc Bình bừng tỉnh đại ngộ, khúc mắc trong lòng anh ta cũng đã được khơi thông. - Cuối cùng cũng đầu hàng rồi sao, vậy thì nhận lấy cái chết đi. Một tên hoàng cấp trung kỳ hét to vung đao chém tới. Trong mắt gã ta, Mộc Bình đã như người chết chỉ chờ được hóa kiếp, không còn chút khả năng kháng cự nào nữa. Chính trong giây phút này, một ánh chớp nhẹ lóe lên, không ai kịp nhìn thấy chuyện gì thì tên hoàng cấp kia bỗng khựng người lại như tượng gỗ. Đám hoàng cấp khác nghi hoặc nhìn nhau, bọn chúng chưa kịp lên tiếng thì tên hoàng cấp trung kỳ đã ngã ra, nửa người rời ra. Cảnh tượng kinh dị này làm cho bọn sát thủ sợ hãi, không dám manh động. - Số bảy, hắn ta bị kiếm chém làm đôi, là tên họ Mộc ra tay sao? Vì sao ta không kịp nhìn thấy gì vậy chứ?- Đừng sợ, chắc chắn hắn ta chỉ là hồi quang phản chiếu. Số bảy xui xẻo nên bị hắn ta lôi theo làm cái đệm lưng thôi. Bọn sát thủ tự trấn an mình, vài tên dè dặt đồng loạt tiến lên. Kết quả thì chúng ta cũng biết rồi đấy, lại vài ánh chớp lóe lên trong tích tắc và từng tên sát thủ một bị một kém chém gục xuống mà không kịp phản ứng gì cả. Những kẻ còn lại khủng hoảng vội vàng lùi lại, không dám bước lên nửa bước. - Đúng là một lũ vô dụng. Ngay cả một tên sắp chết cũng không thể xử lý được. Vậy thì để quỷ thần của ta kết thúc vậy. Giọng điệu tỏ ra bất mãn, tên áo đen ăn mặc kỳ dị vung tay, vừa định ra lệnh cho đám oán linh của mình tấn công Mộc Bình thì chợt sát bên tai gã vang lên một giọng nói mỉa mai của trẻ con:- Ta cũng muốn xem ngươi sẽ kết thúc sư huynh ta thế nào?- Là ai? Ngươi... Ngươi ở đâu ra vậy?Giật mình vội vàng xoay người lại, Quỷ Phong thấy một đứa trẻ đang đứng cạnh mình từ bao giờ với ánh mắt nhìn hắn ta đầy trào phúng. - Trình độ yếu kém như vậy cũng tự xưng là phán quan? Thật sự là dát vàng lên mặt mình mà. Trước biểu hiện lúng túng của tên hắc y nhân, Tiểu Hắc tỏ ra hết sức khinh bỉ. Ngoại trừ việc biết điều khiển đám oán linh cấp thấp ra thì tên sát thủ trước mặt chẳng có gì đặc biệt cả. Sợ rằng sức chiến đấu của gã còn thua xa cả cao thủ hoàng cấp phổ thông đấy chứ. - Thằng nhãi khốn kiếp... người đâu... Sợ hãi lui lại vài bước, Quỷ Phong hét lớn ra lệnh cho cho hai tên sát thủ đang hộ vệ gần mình. Tên này đúng là một kẻ sợ chết, lúc nào bên cạnh cũng phải có người bảo vệ. Sau tiếng quát của gã, ngay tức khắc mấy hai hộ vệ vội vàng xông đến, giương súng lên định bắn về phía Tiểu Hắc. Phản ứng của đám sát thủ này là khá nhanh nhưng đối thủ của bọn chúng lại càng không phải người thường. Khẽ mỉm cười một cái, Tiểu Hắc liền dùng ẩn thân thuật tan biến vào không khí khiến cho hai tên sát thủ lúng túng, không biết phải bắn vào đâu. Điều này làm cho tên Quỷ Phong càng khiếp đảm hơn, bởi vì gã căn bản không biết đứa trẻ kia làm cách nào lại tàng hình được ngay trước mắt mình. Phải biết rằng hắn ta chính là một pháp sư hàng thật giá thật, có thể điều khiển cả oán linh. Chính vì chức nghiệp đặc thù nên gã mới được biệt đãi có hai tử cấp sát thủ đi theo bảo hộ. Dưới tình huống thông thường, Tiểu Hắc sẽ từ tốn để tìm sơ hở để tấn công kẻ địch. Chỉ là hiện tại nó không thể lãng phí chút giây phút nào, nên vừa ẩn thân đã bất ngờ phóng ra một loạt phi tiêu về phía hai tên sát thủ. Với tu vi hoàng cấp cộng với được tập luyện kỹ càng, hai gã sát thủ vội vàng né tráng, đồng thời nổ súng về phía cảm nhận được năng lượng dao động. Đó chính là sự khác biệt giữa nhân cấp và hoàng cấp, một khi đột phá được thành nội khí cao thủ, khả năng mẫn cảm lẫn phản ứng đều tiến hóa lên một cảnh giới khác. Xui cho hai tên này, Tiểu Hắc bây giờ cũng không phải là luyện khí tầng một mà chân chính đạt đến tầng hai. Do đó, lực đạo ám khí do Ngự Vật Thuật điều khiển đều nhanh và mạnh hơn nhiều. Cộng thêm phi tiêu được chế tác từ Hắc Tinh Thạch có tác dụng xuyên phá nội khí phòng ngự lại chẳng khác nào khắc tinh của cao thủ Chân Võ Môn. Chật vật tránh né, hai tên hoàng cấp vẫn bị vài vết thương ngoài da. Ngay khi bọn chúng nghĩ rằng nguy hiểm đã qua thì bỗng chợt cả hai giống như kẻ say rượu, cước bộ cũng xiêu vẹo ngà nghiêng. Ngay sau đó, hai đốm lửa nhỏ như từ a tì địa ngục hiện ra, chậm rãi lao đến bọn chúng với tốc độ không nhanh không chậm mang theo một khí tức chết chóc như tử thần đòi mạng.