Đúng lúc này, một tiếng gào thét vang lên trong không trung, sau tiếng rống giận dữ này, thất khiếu của mấy cao thủ Thánh Cảnh kia đều chảy máu! Cùng lúc đó, ngọn lửa trong hư không biến mất sạch! Một bóng người lùi nhanh về sau, chính là ông lão áo trắng kia! Trong ánh mắt của cao thủ Thánh Cảnh, ông lão áo trắng lùi khoảng mấy trăm trượng mới dừng lại, ông ta vừa dừng lại, một bàn tay đã đập thẳng lên đầu ông ta. Bùm! Người ông lão áo trắng lập tức nổ tung, ngay cả linh hồn cũng không còn! Đại thần tầng hai quay đầu nhìn sang phải, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ ở đó. Đại thần tầng hai lạnh lùng hỏi: “Chịu ra ngoài rồi sao?” Hư ảnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bảo vệ được hắn à?” Đại thần tầng hai híp mắt: “Các ngươi vẫn còn người”. Hư ảnh nói: “Ta nghĩ có lẽ ngươi chính là lá bài tẩy cuối cùng của hắn. Hơn nữa người âm thầm giúp đỡ hắn ở Thanh Thương giới năm đó là ngươi đúng không?” Đại thần tầng hai nhìn hư ảnh, không nói gì. Hư ảnh xoay người nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Lúc này, có lẽ bọn họ đã ra tay rồi”. Đại thần tầng hai nhìn hư ảnh: “Các ngươi muốn bảo vật này, buồn cười là các ngươi chẳng biết nó là thứ gì”. Hư ảnh nhẹ giọng nói: “Đúng là không biết, vậy thì sao chứ?” Đại thần tầng hai lắc đầu: “Các người sẽ không biết bây giờ mình đang tự tìm đường chết đến mức nào đâu”. Nói xong, nàng ta xông tới. Đế Khuyển nhìn ông ta, lắc đầu: “Người này là trên Thánh Cảnh!” Trên Thánh Cảnh! Diệp Huyên cười nói: “Các ngươi đúng là xem trọng ta quá!” Người đàn ông trung niên cười nói: “Theo dõi ngươi đã lâu! Đương nhiên chúng ta sẽ không ngu tới mức phái một đám tép riu đến cho ngươi rèn luyện! Hoặc là không ra tay, hai là ra tay toàn lực”.