Tự tin! Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên! Kiếm Ám Thương này quá tự tin! Lúc này kiếm Ám Thương đã không phải bậc Thiên nữa, rốt cuộc nó là cấp bậc gì thì hắn cũng không biết. Đương nhiên có thể chắc chắn là thanh kiếm này thật sự đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhưng sự thay đổi có lợi hại đến mấy cũng không thể lợi hại hơn ba thanh kiếm trên đỉnh tháp được! ! Kiếm vừa bay tới trước ba thanh kiếm… Ong! Thanh kiếm ở giữa trên đỉnh tháp đột nhiên rung lên. Ầm! Kiếm Ám Thương lập tức rơi xuống từ trên đỉnh tháp, cuối cùng là rơi xuống đất. Dưới đất, kiếm Ám Thương không ngừng rung lên, cùng lúc đó còn có tiếng kêu rên, tiếng kêu rên này chính là tiếng của dị linh kia. Cách đó không xa, Tiểu Linh Nhi lạnh lùng nhìn kiếm Ám Thương: “Sống sót không tốt sao?” Nói xong, cô bé nhìn lên đỉnh tháp, sau đó đi tìm linh quả của mình. Cô bé cũng có hơi sợ ba thanh kiếm kia, nhưng cô bé thông minh, sẽ không cố ý đi khiêu khích người khác. Diệp Huyên đi tới trước kiếm Ám Thương, hắn lắc đầu: “Khiêm tốn một chút không được à?” Kiếm Ám Thương rung lên, sau đó bay đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên cười khẽ: “Bây giờ yếu, không có nghĩa là sau này cũng yếu, biết hổ thẹn cũng là một loại dũng cảm, hiểu không?” Diệp Huyên hơi ngẩn người: “Đây là?” Tiêu Qua đáp: “Chiến thư Nam Sơn đưa cho ngươi, sáng mai bảo ngươi đến trụ Sinh Tử đấu một trận”. Chiến thư! Diệp Huyên gật đầu, cầm lấy tấm chiến thư kia: “Hai người bảo ngươi nghe ngóng trước đó đã có tin tức gì chưa?” Tiêu Qua gật đầu: “Sau khi An Lan Tú và Diệp Liên tiến vào nội viện đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, mà hai người bọn họ cũng không có ở tầng thứ ba, theo suy đoán của ta, nếu hai người không còn ở tầng thứ hai thì đã rời khỏi học viện, đi ra ngoài lịch luyện rồi”. “Tầng thứ hai?”, Diệp Huyên hỏi.