Thật sự đi luôn à? Sự kiêu ngạo của Thần Quốc đâu? Diệp Huyên ngơ ngác, nữ nhân này sao không đi theo kịch bản thế! Lúc này, một tiếng cười khẩy vang lên trên tường thành: “Thì ra đây là Kiếm Thánh thiên tài trong truyền thuyết, chỉ biết dựa vào ngoại vật thôi à?” Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn lên tường thành, lúc này, người đàn ông nói chuyện cũng đang nhìn hắn. Chứng Đạo Cảnh! Người đàn ông cũng không lớn tuổi lắm, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, đạt đến Chứng Đạo Cảnh với độ tuổi này, chắc chắn không phải người bình thường! Diệp Huyên cũng không tức giận, còn cười nói: “Ngoại vật cũng là một loại thực lực, không phải sao?” Người đàn ông cười nhạt: “Vậy ngươi không thấy mất mặt à? Đối mặt với cao thủ Thần Quốc lại sử dụng mánh khóe thế này, ngươi không ngại mất mặt nhưng chúng ta đều cảm thấy mất mặt đấy!” Diệp Huyên hỏi: “Vậy sao khi nãy ngươi không xuống đấu với nàng ta?” Người đàn ông cười nhạt: “Muốn xem ngươi biểu diễn!” Diệp Huyên đột nhiên biến mất. Người đàn ông hơi híp mắt, một khắc sau, gã đánh về phía trước một quyền. Vụt! Kiếm của Diệp Huyên chém tới, một cánh tay bay thẳng ra ngoài. Là tay của người đàn ông! Cùng lúc đó, người đàn ông lùi lại mấy chục trượng. Cách đó không xa, Diệp Huyên nhìn gã: “Nếu xem ta biểu diễn, vậy thì câm miệng cho ông”. Người đàn ông đang muốn lên tiếng, Diệp Huyên đột nhiên nhìn thẳng vào gã: “Ngươi thử nói thêm một chữ nữa xem!”