Chương 1729: Tất cả chủ của các gia tộc lớn ở Vương thành này đều đã quỳ gối, run lên bần bật như không thể khống chế nổi. Cao thủ đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh như Tào Việt và Miêu Vân Nghiễm cũng mất mạng dưới tay Dương Thanh chỉ trong nháy mắt, huống chi là bọn họ? Nếu Dương Thanh muốn giết bọn họ, e rằng chỉ dùng một ngón tay thôi đã đủ tiêu diệt sạch tất cả trong chớp mắt rồi nhỉ? Trái ngược với những người này, người nhà họ Tần đều hết sức kích động, siết chặt nắm tay. Nhất là những người trẻ tuổi, tất cả đều nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt đầy sùng bái. Rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp của nhà họ Tần đều nhìn Dương Thanh với ánh mắt cuồng nhiệt, nếu không phải vợ Dương Thanh chính là con gái Tần Đại Dũng thì bọn họ nhất định sẽ chủ động theo đuổi anh. “Dương Thanh, vị trí Vương của Vương thành này, chỉ có cháu mới có tư cách giữ!” Tần Đức Chính cũng đi tới bên cạnh Dương Thanh, kích động nói. Ông cụ thật sự mong muốn Dương Thanh có thể làm Tần Vương, dù không phải Tần Vương, làm Dương Vương cũng được. Chỉ có điều, mọi tâm tư của Dương Thanh đều đang dành cả cho vợ con, sao có thể chịu ở lại đây làm một vị Vương? “Ông hai, ông đừng nhún nhường, nếu đã quyết định vị trí Tần Vương của Vương thành Tần này do ông đảm nhiệm thì Tần Vương chỉ có thể là ông! Bây giờ như thế, sau này cũng sẽ như thế!” Dương Thanh nghiêm nghị nói. Tào Việt đã chết, nhà họ Tần lại có cao thủ bán bộ Thần Cảnh là Vũ Liệt bảo vệ, anh có thể yên tâm rồi. “Thôi được! Vậy vị trí Tần Vương này sẽ do ông tạm thời thay mặt giữ, nếu có một ngày cháu muốn trở lại định cư ở Vương thành Tần, ông sẽ đích thân đưa cháu lên vị trí Dương Vương!” Tần Đức Chính cười lớn, nói. Dương Thanh cũng nở nụ cười: “Ha ha, được ạ!” Về phần chủ các gia tộc đang quỳ trên mặt đất, Dương Thanh chẳng nhìn lấu một lần đã đi theo Tần Đức Chính về phòng. “Dương Thanh, những tên khốn bên ngoài kia, cháu định xử lí thế nào?” Trong phòng Tần Đức Chính, ông cụ nhìn Dương Thanh, nghiêm túc hỏi. Dương Thanh cười cười, nói: “Ông hai, đây là chuyện của Vương tộc họ Tần của ông mà, ông muốn xử lí thế nào thì cứ xử lí thế đó”. “Được!” Đáy mắt Tần Đức Chính lóe lên một tia sáng lạnh: “Trước ông đã cho bọn họ cơ hội rồi, nhưng chính bọn họ không muốn nhận, vậy thì chớ trách ông không khách sáo”. Dứt lời, ông cụ bèn bảo ông quản gia bên cạnh: “Cho bọn họ vào đi!” “Vâng!” Ông quản gia đi ra một chuyến, chẳng mấy chốc, bảy chủ gia tộc lớn đều đi vào. “Bịch!” Bảy người vừa đi vào liền đồng loạt quỳ hai chân xuống đất, cầu xin: “Thưa Tần Vương, chúng tôi biết sai rồi, trước đó chúng tôi cũng chỉ bị Tào Việt ép buộc nên mới không dám đi theo ngài mà thôi!” Trong số bảy gia tộc lớn, khi Tần Đức Chính đang đối đầu với Tào Việt, chỉ có Trần Trung lựa chọn đứng về phía Tần Đức Chính. Trần Trung vội vả đứng lên nhưng vẫn không dám ngẫng đầu nhìn Tần Đức Chính, mắt ông ta sợ sệt nhìn xuống.