Những tiếng nổ không ngừng vang vọng trên bầu trời của Kiếm Tông. Mấy kỵ sĩ Đường tộc kia không ngừng lùi về sau, lùi thẳng ra ngoài Thần Võ Thành! Nhưng lúc này kiếm quang được biến thành từ mười Kiếm Thánh Siêu Phàm cũng biến mất theo đó. Còn mười hai kỵ sĩ Đường tộc thì vẫn còn đó. Có điều bọn họ cũng không dễ chịu, sắc mặt mười hai người đều tái nhợt như tờ giấy. Rõ ràng một đòn cuối cùng của mười Kiếm Thánh Siêu Phàm cũng khiến bọn họ bị thương nặng. Kiếm Tông. Thấy mười Kiếm Thánh Siêu Phàm biến mất, sắc mặt tất cả cao thủ Kiếm Tông đều thay đổi. Mục Phong Trần dẫn đầu hơi mờ mịt. Kiếm Tông! Kiếm Tông bắt đầu sa sút từ bao giờ? Ông ta không biết! Ông ta chỉ biết từ mấy đời trước, Kiếm Tông đã bắt đầu sa sút rồi. Trong tông môn, kiếm tu thành Thánh của mỗi đời ngày càng ít dần. Trách ai đây? Không trách ai được! Từ xưa đến nay, không có một thế lực nào có thể mãi mãi giữ được thời kỳ đỉnh cao cả. Kiếm Tông sa sút, có vì con người, nhưng càng nhiều hơn chính là quy luật tự nhiên, xu thế phát triển. Lúc ông ta tiếp nhận Kiếm Tông, ông ta muốn thay đổi, để Kiếm Tông đi ra ngoài, trở lại thời kỳ huy hoàng năm đó. Nhưng… Nhưng không ngờ lại khiến Kiếm Tông trở thành như hôm nay. Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Mục Phong Trần. Người này chính là Việt Vô Trần, cũng là ông lão lúc trước đã dạy Diệp Huyên kiếm đạo phái ý thức. Vì Diệp Huyên bị Kiếm Tông đuổi đi, lão cũng hoàn toàn thoái ẩn, không xuất hiện ở Kiếm Tông nữa. Mà hôm nay, lão xuất hiện rồi. Mục Phong Trần nhìn về phía Việt Vô Trần: “Sư đệ, ta sai lầm rồi sao?” Việt Vô Trần nhẹ giọng nói: “Huynh quá hấp tấp rồi. Sư huynh, Kiếm Tông cần phải thay đổi, điều này ta đồng ý. Nhưng chuyện huynh làm không phải là thay đổi, cái huynh thay đổi là dã tâm. Kiếm Tông đang trong thời kỳ sa sút, sao có thể có dã tâm được nữa?”