Thấy Diệp Huyên nhìn sang, ông ta giải thích: “Tương truyền trên ngọn núi này có thần lôi mạnh nhất trên đời, ai đi qua nó đều xem như đang độ kiếp. Nếu thành công, thân xác sẽ được cường hóa đến cấp bậc cực cao; nếu thất bại thì thân hóa tro bụi, không còn kiếp sau”. Diệp Huyên nhìn lên núi, thấy sấm chớp nổ ầm ầm thì sắc mặt không khỏi đanh lại. Những thứ này nguy hiểm cực! Advertisement Mỗi một tia thần lôi giáng xuống đều khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi. Phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn! Advertisement Hắn hỏi: “Đây là thần lôi mạnh nhất thế gian ư?" Vô Biên gật đầu: “Có thể nói là thần lôi mạnh nhất, cũng là lần độ kiếp cuối cùng của thế giới Hư Chân. Nói từ một góc độ nào đó thì chỉ cần vượt qua nó xem như mới đặt được nửa chân vào thế giới Hư Chân”. Diệp Huyên nhìn sang: “Phía sau càng khó khăn hơn nữa ư?" Vô Biên gật đầu: “Chính xác”. Diệp Huyên rơi vào im lặng. Vô Biên cười: “Ta đi đây”. Ông ta cất bước đi về phía ngọn núi. Bỗng Diệp Huyên gọi lại: “Vô Biên!" Vô Biên Chủ quay đầu, chỉ thấy Diệp Huyên vươn tay đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ ông ta: “Nó có lẽ sẽ giúp được ông”. Ông ta nhìn hắn một chốc rồi cười: “Cảm ơn, nhưng đừng xem thường ta”. Rồi lại tiếp tục đi về phía núi Phong Bạo. Diệp Huyên im lặng nhìn theo bóng lưng ông ta. Vô Biên Chủ nhanh chóng bước đi dưới ánh mắt của hắn và Tín công chúa. Bỗng Diệp Huyên phát hiện sự xuất hiện của một vài người quanh đó. Khí tức ai nấy đều vô cùng kinh khủng. Mà cô bé váy trắng trước đó cũng có mặt. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng nhếch miệng cười. Trông có chút đáng sợ. Diệp Huyên nhìn thanh đao bên hông nàng rồi lại nhìn về phía Vô Biên Chủ. Tín công chúa thì quan sát những người kia với vẻ trầm tư.