Tín công chúa chớp mắt: “Là do ngươi giết, chứ không phải ta giết, bọn họ có trách cũng không có lý do trách ta được!” Diệp Huyên gật đầu: “Quả thực!” Tín công chúa cười nói:” Chúng ta đến di tích Mạt Pháp đi!” Advertisement Dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng bỗng từ trên trời đè xuống! Diệp Huyên nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trời bỗng nhiên tối sầm, sau đó, một con rồng khổng lồ màu vàng to cả mấy vạn trượng xuất hiện trên bầu trời đế đô, con rồng khổng lồ này không giống với hắn gặp lúc trước, con rồng khổng lồ này có bốn cánh, duỗi người ra thật sự là che cả trời, ngoài ra, đuôi nó cũng rất dài, chừng nghìn trượng, tựa như lưỡi đao, mỗi khi quét qua, thời không đều nứt ra, cực kỳ đáng sợ. AdvertisementTín công chúa cười nói: “Diệp công tử, mời!” Nói xong, nàng ta lập tức đưa Diệp Huyên lên trên lưng rồng! Tín công chúa điểm nhẹ chân phải, con rồng khổng lồ bỗng chốc hóa thành luồng sáng đen biến mất nơi xa. Trên đường, Tín công chúa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, có thể nhìn kiếm của ngươi không?” Diệp Huyên cười nói: “Có thể!” Nói xong, hắn xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Tín công chúa. Tín công chúa cầm lấy kiếm Thanh Huyên, một lúc sau, ánh mắt nàng ta bỗng phức tạp: “Diệp công tử, bảo vật của ngươi quá nhiều!” Diệp Huyên cười nói: “Bảo vật của Đế quốc Cổ chắc hẳn cũng không ít mới đúng!” Tín công chúa trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Huyên: “Toàn bộ bảo vật của Đế quốc Cổ ta ở trước mặt Diệp Huyên, thật sự chỉ như một đống kim loại bỏ đi!” Diệp Huyên bỗng nói: “Tín điện hạ, Đạo Hỏa kia đang ở Đế quốc Cổ sao?” Tín công chúa lắc đầu: “Đạo Hỏa ở Tân Nguyệt Giáo!” Tân Nguyệt Giáo! Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày! Chẳng lẽ tên này lại đến Tân Nguyệt Giáo? Tín công chúa bỗng nói: “Diệp công tử có hứng thú với Đạo Hỏa kia sao?” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tín điện hạ có biết thời không Linh Độ không?” Tín công chúa bỗng ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên cười nói: “Sao vậy?” Tín công chúa thấp giọng nói: “Trước mắt mà nói, cả Cổ Thành này người biết thời không Linh Độ, chắc chắn không quá năm người!” Diệp Huyên nhíu mày: “Tại sao?”