Trước mặt tất cả mọi người trong phủ. Thầy lang nói rằng mợ Ba vì cái chết của cậu Tư mà đau buồn, khó mà có thể vượt qua được. Câu nói này là một cách rất tế nhị, người làm có thể nghĩ là sức khoẻ của mợ Ba đã quá yếu khó mà trụ nổi. Còn với thầy lang, chỉ đơn giản là không vượt qua được sự đau buồn thôi. Như vậy là một cách sử dụng từ để không trù ẻo nặng nề đến mẹ con của Thanh, Uyên đã nhắc nhở thầy lang chú ý đến điều đó. Như nói mọi người mấy hôm nay đã vất vả vì đám tang của cậu nên về nghỉ ngơi sớm, ngày mai cô sẽ họp gia đình để thông báo một số việc. Sau khi mọi người tản ra hết. Uyên mới kêu Thanh. - Về hết rồi, dạy thôi chị ơi. Thanh mở mắt ra nhìn hai người con gái trước mặt. - Có khi mấy chị em mình sau này làm đội kịch được ý nhỉ. Như và Uyên nghe Thanh làm trò thì cười. - Cũng là một ý tưởng hay. Cả ba cười vui vẻ một trận, nơi đây chỉ còn ba người con gái đã quá hiểu nhau, họ không cần phải diễn kịch, hay giả tạo gì nữa. Họ có thể phô diễn con người thật của mình cho nhau thấy. Sau trận cười giòn giã. Những lời nói tấu hài. Họ nhìn nhau, ánh mắt có chút đượm buồn. Không khí trở nên im lặng. Uyên nhìn hai người trước mặt. - Chị đang mang trong bụng một sinh linh bé nhỏ thế này. Em không nỡ để chị phải giả chết giống như út Na và những người trong nhà chị, nhưng nếu không làm vậy, thì chả có lí do đưa chị ra khỏi nơi này. Giờ em đưa ra phương án thế này hai chị thấy được không. Trong khi hai bà chị đang chú ý lắng nghe Uyên nói thì Uyên chợt ngưng lại càng làm tăng thêm độ nguy hiểm. Như sốt ruột nói. - Em nói nhanh để bọn chị coi nào?- Hazz, phải để em nghĩ xem bắt đầu từ đâu chứ. Uyên cười một cái nhìn vẻ mặt tò mò của hai bà chị, gương mặt cũng làm bộ nguy hiểm rồi tiếp lời. - Ngày mai, chị họp người làm, thông báo với họ là cậu Tư mới mất, mợ Ba vì đau buồn nên đổ bệnh. Hai chị em mình quyết định lên nhà thờ tụng kinh, ăn chay cầu nguyện cho mợ Ba mẹ tròn con vuông. Những người làm lâu năm trong phủ, đã chăm sóc cậu Tư từ nhỏ, chúng ta sẽ thay mặt cậu Tư tri ân họ bằng cách cho họ nghỉ về thăm gia đình nửa tháng. Có trả lương và cho họ chi phí đi lại, và thưởng một tháng lương coi như thay cậu Tư làm phước. Như vậy thì ở trong phủ chỉ còn lại toàn người của chúng ta. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. - Rồi sau đó chúng ta làm gì?Như hỏi xong thì Uyên nhìn hai người, ánh mắt không vui không buồn nói tiếp. - Thật ra chúng ta đang ở trong phủ của cậu Tư. Lại làm ra những chuyện kinh thiên động địa này thì cũng cần lên nhà thờ hối cải với tổ tiên. Chúng ta cùng lên đó xám hối, mong tổ tiên trời đất chứng giám cho lòng thành, công bằng phán xét cho những việc chúng ta và cậu Tư đã làm, ai gieo tội ác trước. Chị Thanh đứng trước điện thờ, xin chứng giám tuyên bố hủy hôn, vì những gì cậu Tư đã làm với chị quá ác độc. Đó là cách để bỏ đi thân phận mợ Ba. Sau đó chị lên đường về với gia đình và cậu Vũ. Mọi việc em và chị Như sẽ lo nốt. Thanh nghe Uyên nói lấp lửng thì quyết phải hỏi cho ra lẽ. - Em phải nói rõ em với chị Như sẽ giải quyết thế nào thì chị mới yên tâm mà đi chứ. - Thì chị đi xong chúng em ở lại ăn chay tụng kinh xám hối. Khi người làm về thì em sẽ thông báo rằng mợ Ba đau buồn nên không qua khỏi. Vì cậu Tư mới mất nên không làm đám tang rình rang, chỉ âm thầm chôn cất hai mẹ con. Đặt một cái mộ bên cạnh cậu Tư là xong. Lúc này chị đã từ bỏ thân phận của mợ Ba nên việc thông báo này sẽ không bị trù ẻo. Khi người làm trở về phủ em sẽ kêu những người còn ở trong phủ bàn tán về việc ra đi của mợ Ba, cho họ tin. Vậy là được rồi. Giờ trong nhà chị Như là chủ. Chị cần gì lo.