Thủy nhìn cậu Tư cười mà bản thân cũng phì cười theo. Thực ra ai cũng đoán là cậu Tư không thể nào tin được những việc này, nó là sự đả kích rất lớn. Nên đã chuẩn bị từ trước. - Cậu sắp chết rồi chúng tôi cần gì phải đơm đặt nữa. Nếu cậu không tin thì tôi cho cậu xem cái này. Thủy lại chỗ bàn làm việc của cậu Tư lấy ra một đống sổ sách của tiệm vàng gia công liên kết với tiệm của nhà cô. Địa chỉ đó là nơi anh Ba Nguyên của Uyên đang làm quan. Tiệm vàng đó, hộ dân mới đến, khoản thu từ khách hàng của tiệm nhà cậu và phần chi của tiệm cho bên xưởng gia công. Phần bù lỗ từ tiệm cầm đồ sang cho tiệm vàng. Nhân công người làm tất cả khiến cậu Tư ngỡ ngàng. Sao họ lại có thể làm được những việc này cơ chứ. Còn Trang nữa. Tại sao cô ta lại phát hiện ra cậu hại cô ta. Mọi thứ cậu làm đều rất tỉ mỉ. Hơn nữa cậu còn diệt cỏ diệt tận gốc. Nhìn gương mặt của Thủy. Câu Tư bỗng sực nhớ ra nên tiếp tục hỏi. - Còn cô. Tôi với cô không hề đắc tội. Sao cô hại tôi. Rõ ràng từ lúc gặp cô tôi thấy bản thân mình không ổn. Thủy tắt đi nụ cười trên môi. Nhìn cậu Tư vẻ mặt đang thắc mắc. Hoá ra khi gần chết rồi cậu ta lại có vẻ tỉnh táo hơn. - Đúng ra tôi và cậu không có ân oán gì. Nhưng biết sao được. Tôi là một kỹ nữ. Tôi đồng cảm với chị Trang, lại nhận ân huệ của chị Uyên nên giúp chị ấy. - Vậy còn Uyên, tôi làm gì em ấy?- Cậu lén cho chị ấy uống thuốc tránh thai. Tuy cậu ra tay với chị ấy không tàn độc như những người kia. Nhưng cũng để cho chị ấy thấy sự giả dối và đểu cáng của cậu. Chị ấy thay trời hành đạo, trừng phạt cậu. Mọi việc cậu gây ra cho các mợ đều là chị Uyên điều tra ra hết. - Được lắm. Các người cùng nhau dày vò tôi. - Cậu gây ra mọi chuyện, cậu phải nhận hậu quả của nó. Cậu muốn biết tại sao cậu bệnh không?- Tới mức này rồi thì nói nốt đi. - Tôi là người lây bệnh lậu cho cậu. Sau đấy tôi cho cậu uống thuốc để khỏi bệnh đó, lấy lòng tin nơi cậu nhưng lại tiện tay cho thêm ít thuốc làm cậu suy giảm sinh lý. Khi sức khoẻ của cậu ngày càng đi xuống. Tôi cho cậu uống thứ thuốc mà ngày ấy cậu lén cho mợ Năm uống. Hôm nay nói ra truyện này để cậu nhắm mắt mà ra đi. À, tài sản của cậu sẽ được chia rất đoàng hoàng cho các con cậu cứ yên tâm nhắm mắt. - Hại tôi rồi các người cũng có được gì đâu, một lũ biếи ŧɦái, bệnh hoạn các người cũng bị người đời cười chê thôi. - Nếu chúng tôi bị người đời cười chê, thì cậu cũng bị mang tiếng nhục nhã như vậy. Thủy nói xong thì quay lưng đi, cậu Tư đưa tay lên chỉ theo hướng của Thủy. - Các người... Các người... Cậu Tư cố chửi hết câu nhưng không thể nữa rồi. Tiếng hét cuối cùng của cuộc đời trút ra cùng hơi thở cuối. Ngón tay chỉ lên giờ đã rơi xuống giường mãi mãi không cử động được nữa. Cậu nằm đấy, nhắm mắt. Vì cái chết này là hoàn toàn xứng đáng với con người cả đời đê hèn mang danh quỷ đội lốt người.