Ngày hôm sau“Cô rất đúng giờ!” Lãnh Vũ Hán tuyên dương, đánh giá từ trên xuống dướiTiếu Trác không son phấn đang đứng trước mặt, đôi mắt đen sẫm trong veokhiến người khác nhìn không ra suy nghĩ ẩn giấu bên trong, chiếc mũi đẹp đẽ làm cho đôi má trắng nõn càng hiện rõ sức sống, đôi môi rõ khuôn đỏ, mềm, đẹp đẽ, kết hợp với bộ đồ vừa khít thanh nhã mà không khoa trương, trong số rất nhiều phụ nữ mà anh quen biết, tuy cô không thể nói là vôcùng diễm lệ, nhưng lại tao nhã sáng ngời khiến người ta dừng bước không nỡ rời. “Có tài xế của anh, nhờ phúc mà em không bị lạc đường. ” Tiếu Trác đối lại đúng mực sự tuyên dương của Lãnh Vũ Hiên. “Cô không đang châm biếm hôm qua chủ nhà không đưa xe ra đón cô chứ?”Lãnh Vũ Hiên nhướng nhướng mày. Thú vị, không ngờ loại mê trai cũng cómặt nhanh trí. “Sao có thể? Anh xuất thân danh môn vọng tộc, đương nhiên còn hiểu giaotiếp hơn đứa con gái hèn mọn này. Em làm sao dám múa rìu qua mắt thợ, ám chỉ anh không hiểu lễ nghi chứ?”“Cô thú vị hơn tôi tưởng tượng!” Lãnh Vũ Hiên suy nghĩ nhìn người đẹpthanh tú trước mắt. Lợi hại, chỉ vài câu khiến tốn không chỉ chế giễu sự ngạo mạn vô lễ của anh, còn thể hiện được cá tính bản thân. Nếu khôngphải là người của Tiếu gia, nói không chừng anh sẽ có cảm tình với côngay lập tức. Con gái của Tiếu Thiên Hào quả nhiên thủ đoạn trên tìnhtrường, “Nói không chừng tôi sẽ nhanh chóng yêu cô!” Lãnh Vũ Hiên vẻ đùa quái ác thổi nhẹ bên tai cô. “Anh … đáng ghét!” Giật mình không cẩn thận đã để lộ bản tính, Tiếu Trác vội vàng vờ hờn dỗi, trách nhẹ Lãnh Vũ Hiên nói năng tùy tiện. “Đi thôi, công chứng viên đang đợi chúng ta!” Lãnh Vũ Hiên không nén nổi bật ra tiếng cười, mê trai đúng là mê trai, dụ dỗ một chút là hiệnnguyên hình. Sau nghi lễ đơn giản, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác chính thức kết thành phu thê. “Vũ Hiên, Vũ Hiên, anh đợi đã?” Tiếu Trác bước nhỏ theo sau Lãnh Vũ Hiên. “Anh đợi chút mà!”“Tôi phải về công ty. Cô tự gọi xe về khách sạn đi, lát sau lái xe sẽđón cô đến nhà họ Lãnh!” Lãnh Vũ Hiên lạnh băng chán ngán nhìn trước côvợ mới cưới đang thở hổn hển. “Nhưng hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, anh không đi cùng em sao?”Tiếu Trác dáng điệu không cam lòng kéo tay áo Lãnh Vũ Hiên. “Tôi không rảnh!” Lãnh Vũ Hiên thô lỗ hất tay níu của Tiếu Trác, bước nhanh về phía xe đỗ. “nhưng,” Tiếu Trác sán lại lần nữa, tủi thân làm nũng nói: “Chiếc nhẫn cưới anh tặng em to quá, người ta không đeo vừa……”“Vậy thì đừng đeo!” Lãnh Vũ Hiên bực mình vứt chiếc nhẫn trong tay TiếuTrác cùng nhẫn kết hôn của mình ra tận luống hoa cách mấy chục mét. “Đừng——” Tiếu Trác đầu tiên đóng kịch nắm vạt áo Lãnh Vũ Hiên đau khổkêu lên: “Anh điên rồi! Đó là vật hẹn thề của chúng ta đấy?” Tiếp đógiống như nữ diễn viên chính trong phim truyền hình dài tập chạy như bay tới luống hoa, quỳ xuống bãi cỏ lo lắng mò đi mò lại, tìm kiếm nhẫn kết hôn của “chồng”. “Đồ đàn bà ngu xuẩn!” Coi thường nhìn dáng Tiếu Trác đang đau khổ rốiren, Lãnh Vũ Hiên vui vẻ bước vào xe, khởi động máy, “Vèo——” rời khỏiphòng đăng ký kết hôn.