- Vì để đền bù cho Kiều gia, Tô gia phải đồng ý ba điều kiện của Kiều gia. Nhân Hoàng biết Kiều Vạn Niên còn có yêu cầu, dứt khoát quyền lợi giao cho trên tay hắn. Còn có? Lần đầu tiên trong đời Tô Thiên Can sinh ra ý hận đối với Nhân Hoàng. Kiều Vạn Niên hơi hành lễ, nói: - Đầu tiên, tộc trưởng Tô gia mới nhận chức phải dẫn thành viên quan trọng của Tô gia đến trước cửa Kiều gia ai điếu(*) mười ngày mười đêm, an ủi vong hồn hài tử của thần, yêu cầu này, không quá phận chứ. (*) Bài văn viếng người chết để bày tỏ lòng xót thương, điếu văn. Nhân Hoàng gật đầu: - Chuẩn!! Tô gia nhất định phải làm như thế!! - Thứ hai, nếu như sau đó Tô gia trả thù, Kiều gia tuyệt đối không nương tay, cũng sẽ phản kích. Yêu cầu này, không quá phận chứ. Nhân Hoàng không có vội vã thuyết phục bọn hắn tỉnh táo, chỉ là gật đầu nói: - Chuẩn!! - Hai điều kiện này, xin mời Nhân Hoàng làm chứng, lấy huyết thư chiêu cáo. Kiều Vạn Niên muốn chính là cái thứ hai. Hôm nay chỉ cần kích thích đủ đúng chỗ, Tô gia khẳng định phản kích, Kiều gia có thể 'Phụng chỉ phản kích' 'Phụng chỉ giết người'. Nhân Hoàng nói: - Giữa trưa hôm nay, huyết thư sẽ đưa đến trong phủ Kiều gia. - Cái thứ ba thì sao? Tô Thiên Can còn tưởng rằng Kiều Vạn Niên sẽ ra công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới chỉ là muốn điều kiện như vậy. Nhưng, điều kiện thứ ba ngay sau đó lại làm cho hắn suýt chút nữa chửi ầm lên. Kiều Vạn Niên nói: - Điều kiện thứ ba, Kiều gia muốn bồi thường, bồi thường đầy đủ an ủi Kiều gia. Ta muốn mười viên Cấm Nguyên Châu. Nhân Hoàng đều nghĩ là mình đã nghe lầm: - Ngươi muốn cái gì? Kiều Vạn Niên liếc mắt nhìn Tô Thiên Can, lặp lại chậm chạp, rõ ràng: - Cấm Nguyên Châu, mười viên! Bọn người Khương Phàm mười người vừa bị thương vừa chết chết, cần mười viên đền bù. - Ngươi nằm mơ đi thôi! Muốn Cấm Nguyên Châu của Tô gia ta, giết cả nhà ngươi đều không đủ! Tô Thiên Can không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng bạo phát. Cấm Nguyên Châu là Linh Bảo đặc hữu của Tô gia, là thứ có thể giam cầm thời gian, thậm chí nghịch chuyển thời gian, nó chính là tuyệt thế trân bảo. Một viên Cấm Nguyên Châu, có thể làm cho thời gian phạm vi mấy vạn mét xung quanh bị giam cầm ba đến năm giây, thậm chí là đảo lưu mấy giây. Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng hoàn toàn có thể tại thời khắc đặc thù cưỡng ép bảo mệnh, càng có thể dùng làm để săn giết, xử tử mục tiêu nào đó. - Tô gia ngươi có Cấm Nguyên Bảo Thụ, còn có thể tiếp tục tạo ra Cấm Nguyên Châu, ta chỉ cần mười viên. Thứ có thể Kiều Vạn Niên lắng lại lửa giận chỉ có cái này, đây cũng là trân bảo hắn tìm kiếm cho Khương Phàm. Một viên Cấm Nguyên Châu, tương đương với cơ hội cứu một mạng, tránh cho tương lai lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi. Mười viên Cấm Nguyên Châu, chẳng khác nào có mười cơ hội, bất luận là bây giờ hay là tương lai, đều có thể tác dụng rất lớn. - Nhân Hoàng, Cấm Nguyên Châu của Tô gia tuyệt đối sẽ không giao cho Kiều gia! Tô Thiên Can gần như gào thét, hô to. Cấm Nguyên Bảo Thụ của Tô gia là từ tổ tiên truyền xuống, trước sau mấy ngàn năm, nhưng Cấm Nguyên Châu không phải muốn có liền có, nó cần dược dịch đặc thù đổ vào, càng cần thời gian hơn trăm năm mới có thể kết xuất một quả. Một trăm năm áp súc, đổi lấy lưu chuyển thời gian mấy giây ngắn ngủi. Mấy ngàn năm nay, Tô gia bọn hắn tổng cộng mới đến mấy chục viên, còn cần rất nhiều, nào có mười viên! Mười viên liền đại biểu cho hơn một ngàn năm! - Nếu như ngươi không nỡ, vậy thì đưa Cấm Nguyên Bảo Thụ cho ta, ta nuôi năm trăm năm, trả lại cho ngươi. - Ngươi nằm mơ đi. Tô Thiên Can quỳ xuống trước Nhân Hoàng, liên tục dập đầu: - Nhân Hoàng, chúng thần là làm sai chuyện, nhưng chúng thần cũng đã trả giá đắt, còn xin Nhân Hoàng vì thần làm chủ, vì Tô gia làm chủ. Kiều Vạn Niên hừ lạnh: - Ngươi bỏ ra cái giá gì, giết hài tử của ta, để cho ta tuyệt hậu, xin lỗi cùng đền mạng không phải là nên làm sao, đây là cái giá sao? - Ngươi suýt nữa nhấc lên nội chiến hoàng tộc, càng mạo phạm hoàng thất, ngươi lại bỏ ra cái giá gì rồi? Tô Thiên Can gầm thét: - Kiều Vạn Niên, ngươi không được một tấc lại muốn tiến một thước. Kiều Vạn Niên nói với Nhân Hoàng: - Nếu như thi đấu bài vị, người chết là Khương Phàm, các nhà khẳng định cười trên nỗi đau của người khác, mà Kiều gia chúng ta lại không chiếm được bất kỳ lời trấn an nào. Kết quả người chết lại là người của các đại gia, Kiều gia liền thành tội nhân? - Bây giờ Tô gia công nhiên dẫn bạo Lôi Phù tại trên tiệc tối ăn mừng, ngay trong hoàng cung, ngay trước mặt vô số người, nổ chết con cháu Kiều gia ta, để cho Kiều gia ta tuyệt hậu. Chẳng lẽ Kiều gia chỉ xứng một cái 'Nợ máu trả bằng máu', 'Một mạng đổi một mạng'? Nhân Hoàng, Kiều Vạn Niên thần rất ít nói nhiều lời với ngài như vậy, nhưng lần này, ngài nhất định phải nghiêm trị Tô gia. Không chỉ có bởi vì hắn đã phạm sai lầm, càng là bởi vì bọn họ là Tô gia, là người ngài tín nhiệm nhất, ngài nhất định phải cho Kiều gia, cho các đại gia tộc Cổ Hoa một cái công đạo. - Nhân Hoàng!! Ánh mắt Tô gia lắc lư, khẩn cầu Nhân Hoàng. Nhân Hoàng đã hiểu Kiều Vạn Niên cố ý, nhưng Kiều Vạn Niên nói không sai, đền mạng xin lỗi đây chỉ là 'Báo thù', Tô gia còn không có trả giá đắt. Tô gia mạo phạm, làm nhục hoàng thất, phá hủy quy củ, cũng xác thực cần bỏ ra cái giá càng lớn. - Tô gia, còn có mấy viên Cấm Nguyên Châu? Nhân Hoàng vừa nói ra, sắc mặt Tô Thiên Can đã trắng bệt. Cấm Nguyên Châu là chí bảo tuyệt mật của Tô gia, ngay cả tộc trưởng đều không có quyền tuỳ tiện quyết định giao cho ai, mà là cần hội tộc lão liên danh biểu quyết. Từ xưa đến nay, Tô gia ngoại trừ đã từng hiến cho qua hoàng thất mấy viên, cũng chưa từng giao cho qua người ngoài nào cả. Dù sao đó cũng là chí bảo có thể ngược dòng thời gian, khiến cho vô số cường giả tham luyến. Nếu như hắn giao ra toàn bộ thì hắn chính là tội nhân của Tô gia. - Mấy viên!! Nhân Hoàng ép hỏi. - Nhân Hoàng... Tô Thiên Can tuyệt vọng, lại tuôn ra hận ý càng sâu. Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, yêu cầu Cấm Nguyên Châu, không chỉ là bảo vệ Khương Phàm mà còn phải triệt để kích phát thù hận của Tô gia, làm nền cho hai tộc ác chiến. Có cái này làm nền, mặc kệ Kiều gia phản kích như thế nào, quấy thế cục Cổ Hoa loạn như thế nào, đều có thể quy tội hai tộc mối thù giết con, mối hận đoạt bảo, hợp tình lại hợp lý!! Tô Thiên Can cắn răng: - Tô gia, còn hai viên! Kiều Vạn Niên nói: