Các tộc lão lần lượt ngồi xuống, Ác Nhân cốc từ trước đến nay đều lấy tiền làm việc, không thể nào khẳng khái, làm việc trước lại lấy tiền sau như thế, huống chi lại là đồ sát tộc nhân Kiều gia tại hoàng cung. Đường Tư Đồ đột nhiên nói: - Từ lúc chúng ta đi qua, lại về đến nhà, cho đến bây giờ là khoảng chừng sáu giờ. Vì sao tên thị vệ kia của ngươi còn chưa trở lại? Đường Tư Thượng nhìn sắc mặt mọi người đã chuyển biến tốt đẹp, cũng thở phào: - Sẽ trở về nhanh thôi. Đường Tư Đồ nghiêm túc: - Phụ thân, sao hài nhi lại có dự cảm không tốt? Ác Nhân cốc có thể động thủ trước, sau đó bắt được thị vệ Tư Thượng, đến áp chế chúng ta hay không? Sắc mặt mọi người lại lần nữa khó nhìn. Đường Tư Đồ nói: - Ác Nhân cốc cũng không phải loại lương thiện. Loại chuyện này, bọn hắn hoàn toàn có thể làm trước, lại mở giá. Mà, hoàn toàn có thể tùy tiện ra giá. Tô gia! - Mẹ kiếp, ngươi nói lại cho ta nghe xem? Tô Thiên Can đằng đằng sát khí, giơ lên tay phải lên căm tức nhìn Tô Nhã quỳ ở trước mặt. Cả người xương cốt đôm đốp loạn hưởng, yêu khí cuồn cuộn, phảng phất tùy thời muốn biến thành Bạo Phong Cự Hổ. Khí thế kinh khủng khuấy động đại điện. Tộc già Điện Lý cùng gia tộc đám tử đệ quỳ xuống một mảnh. Bọn hắn kinh hãi lại khiếp sợ, đều gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhã ở phía trước. - Ta làm. Tô Nhã ngửa đầu, nghiêm mặt, không sợ hãi chút nào. - Ngươi... Ngươi... Ngươi điên rồi sao? Tô Thiên Can tức giận không kiềm chế được, tay phải run rẩy hận không thể đập vào trên người nàng. - Ta muốn thay đại ca của ta báo thù, ta làm không đúng sao? Tô Nhã nhìn các tộc lão xung quanh, hừ một tiếng: - Đều nhìn ta làm gì? Tô gia chúng ta có hoàng thất làm chỗ dựa, tại sao phải sợ Kiều gia bọn hắn. - Ngươi biết ngươi đã gây ra họa bao lớn không? Trên đường trở về Tô Thiên Can còn tưởng rằng là do Hoàng Phủ Nguyệt Thiền làm, không nghĩ tới lại là nữ nhi bảo bối của hắn. - Các ngươi sợ cái gì? Ta làm việc không chút sơ hở, Kiều gia sẽ không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì. Tô Nhã nhíu mày, rất không hiểu phản ứng của người nhà, không phải hẳn là nên khen nàng thông minh lại dũng cảm sao, làm sao từng kẻ lại đều như sợ vỡ mật. - Vì sao ngươi không thương lượng với chúng ta. Tô Thiên Can cưỡng ép đè lại lửa giận cuồn cuộn trong lòng. - Ta sợ các ngươi lộ ra sơ hở, chính ta làm. Tô Nhã đều bội phục mình có thể nghĩ ra quyết định tinh diệu như vậy, tự tay báo thù cho ca ca. Chỉ là thật đáng tiếc, không có nổ chết hai tên quan trọng nhất là Khương Phàm và Kiều Linh Vận kia. Tuy nhiên bọn người Khương Phàm khẳng định sẽ còn trở ra, chỉ cần bị nàng tiếp cận, nàng còn có thể chế tạo ‘lôi đạn thịt người’ khác, tiếp tục nổ. - Nói! Rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào! Nói toàn bộ quá trình! Tô Thiên Can phất tay, nhấc lên khí lãng, cưỡng ép đóng cửa điện lại. Tộc lão Tô gia cuối cùng cũng từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, bọn hắn làm thế nào cũng đều không nghĩ đến, Tô Nhã lại có thể làm ra chuyện xúc động như vậy. Đây nào chỉ là chọc giận Kiều gia, đây là còn muốn nhấc lên chiến tranh, càng là hung hăng đánh vào mặt hoàng thất. Đầu tiên là thi đấu bài vị, giờ lại là thảm án tại hoàng cung, chuyện này lại biểu hiện ra ở trước mặt tất cả tân khách, Cổ Hoa đã có xu thế nội loạn. Bây giờ khẳng định Nhân Hoàng đều có lòng muốn giết người. Tô Nhã ngẩng đầu lên: - Khôi Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù, khống chế thị nữ, dán lên cái Lôi Đình Phù, đi đến Kiều gia trực tiếp nổ. Ra tay bất ngờ, là trước kia đại ca dạy ta. Chính là quá đáng tiếc không có nổ chết Khương Phàm và Kiều Linh Vận kia. - Ta đã lưu ý nhìn kỹ, trên người hắn giống như có mặc áo giáp nên đã gánh vác được. Nếu không phải vậy thì hắn chắc chắn phải chết. Nàng nơi này nói nhẹ nhõm, sắc mặt người của Tô gia lại đang rất nghiêm túc. Chuyện này quá nghiêm trọng, quá ác liệt. Nhất định phải phong tỏa tin tức! Chết cũng không thể nào thừa nhận. Tô Thiên Can liên tiếp hít một hơi, cưỡng ép ổn định cảm xúc: - Nghiêm túc chút cho ta. Nói rõ chi tiết, nói toàn bộ quá trình. - Ta đều đã nói rồi đấy. - Chết tiệt, ngươi nói hết toàn bộ cho ta! Tô Thiên Can lại lần nữa gầm thét, hắn muốn nhìn xem có để lại sơ hở hay không, trước khi chuyện mất khống chế phải tận hết khả năng xử lý sạch sẽ. Tô Nhã bất mãn. - Các ngươi sợ cái gì! Coi như Kiều gia muốn khai chiến, vậy thì cứ mở đi! Phía sau chúng ta có hoàng thất cơ mà! … Thiên Cung! - Chớ nóng vội công bố thân phận Khương Phàm, chúng ta cứ xem kịch vui trước. Lan Nặc cảm giác mình có cần phải ở chỗ này một thời gian. Lấy tính cách Khương Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua chuyện này. Mà huyên náo càng hung, người chết phải càng nhiều. Đến lúc đó, nàng lại công bố thân phận Khương Phàm liền có thể để cho toàn Cổ Hoa lên án, Cổ Hoa hoàng thất cũng sẽ trực tiếp bắt lấy Khương Phàm, chém đầu bình ổn sự sự tức giận của dân chúng. Mà, không có thế lực Thiên Lân thánh địa, cũng không có người nào có thể can thiệp hoàng thất. Khương Phàm chắc chắn phải chết. - Để hắn phách lối, báo ứng sẽ tới thôi. Lan Nguyệt không nghĩ tới yến hội đêm nay quá kích thích, trực tiếp lấy người làm lôi đạn, suýt chút nữa nổ chết hết người của Kiều gia. Lan Dận nói: - Người nghĩ ra chủ ý này càng phách lối, dám quấy rối tại hoàng cung, lại còn ở ngay trước mặt tân khách các phương. Lan Nặc lộ ra nụ cười thản nhiên: - Mặc kệ chuyện của chúng ta, huyên náo càng oanh động, đối với chúng ta càng có lợi. Lan Nguyệt cũng hưng phấn nói: - Lấy tính cách táo bạo của Khương Phàm, hắn khẳng định sẽ không quan tâm gì mà nổi điên. Hắc hắc, hắn chính là kẻ lỗ mãng. Có tộc nhân nói: - Ta rất hi vọng Khương Phàm buông tay buông chân đại sát tứ phương, tốt nhất là huyên náo oanh oanh liệt liệt, sau đó chọc giận hoàng thất, chọc giận các tộc. Chúng ta đợi đến thời khắc mấu chốt, vừa để tin tức xuống, Khương Phàm sẽ không thoát khỏi cái chết.