Nhân Hoàng đưa tay, tự mình kéo xuống vải từ trên trường bào, ném cho Đại hoàng tử. Đại hoàng tử cắn nát tay mình, viết xuống nội dung cam đoan, giao cho trước mặt Hoàng Phủ Thừa Viễn: - Xin mời Hoàng Phủ tộc trưởng, viết xuống tên! - Hoàng Phủ gia tộc, thật không liên quan gì tới việc này. Hoàng Phủ nhận cắn ngón tay, nhắc đến liền muốn ở phía sau viết chữ, nhưng lông mày bỗng nhiên đẩy một cái, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền xa xa. Gia chủ Tô gia, Chung Ly gia tộc, còn có gia chủ Đường gia, cũng khẽ nhíu mày, riêng phần mình liếc nhìn hài tử Tô Nhã đang chờ mình. - Hoàng Phủ tộc trưởng, có gì có thể do dự sao? Đại hoàng tử giơ lên huyết thư, tỏ rõ với tộc trưởng các tộc: - Tự mình làm hay không đều không rõ ràng? Làm, thì thừa nhận cho ta. Không có làm liền làm tốt cam đoan. Hoàng Phủ Thừa Viễn nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền lại buông thõng tầm mắt, khóe miệng ôm lấy một đường cong, không đối mặt với hắn. Hoàng Phủ Thừa Viễn có dự cảm không tốt, nhưng vẫn cắn răng, viết xuống tên mình. Gia chủ Tô gia nơi đó cũng có mấy phần bất định, bởi vì trước khi đến, Tô Nhã đã từng đề cập tới mấy thủ đoạn tà ác. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể thừa nhận. Theo tộc trưởng các tộc viết xuống huyết thư, Đại hoàng tử cũng viết xuống tên mình, cam đoan với Nhân Hoàng: - Chuyện xảy ra tại Thanh Bình uyển, nhi thần không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng nhi thần cũng có thể cam đoan, không phải thành viên hoàng thất làm. Nhân Hoàng cố nén lửa giận, nói với Thiên Lân thánh địa và các tân khách phương bắc: - Đêm nay ra lại nxảy ra chuyện ngoài ý muốn, để các vị chê cười, tiệc tối dừng ở đây. Tân khách các tộc liên tục hành lễ, sau khi khách sáo hàn huyên vài câu thì được thị vệ hoàng thất dẫn đầu rời khỏi. Náo nhiệt thật! Thi đấu bài vị năm nay thật là náo nhiệt! Cái này đã không còn là mất thể diện, mà thật sự là có khả năng dẫn phát nội loạn. Phải nhìn hoàng thất đối phó thế nào. Kiều Vạn Niên trực tiếp hóa thân thành Lục Dực Kim Kiêu, chở Khương Phàm và tất cả mọi người, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, chạy tới Kiều gia. - Ai còn còn sống? Nói cho ta biết, ai còn còn sống! Kiều Phương Hoa lo lắng lại tức giận, nàng không có chọn rể, toàn bộ tinh lực đều hiến cho Kiều gia, cũng xem bọn người Kiều Linh Vận như con mình nuôi. - Phóng xuất ra, ta xem một chút, nhanh phóng xuất ra cho ta. Trong mắt Kiều Vạn Sơn chứa đều là mắt, hắn muốn điên lên. - Thanh đồng tiểu tháp là không gian ổn định, ở bên trong an toàn hơn. Cho ta đan dược chữa thương, các loại đan dược chữa thương, có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu. Khương Phàm cau mày, định thần cảm nhận tình huống trong thanh đồng tiểu tháp. Kiều Thiên Mạch bởi vì mặc nhuyễn giáp, bảo vệ lồng ngực, nhưng toàn bộ tứ chi đã nát, bộ mặt rách rưới, đã hấp hối. Kiều Linh Vận đang lệ rơi đầy mặt nhét huyết đan vào trong miệng hắn, hỗ trợ luyện hóa, duy trì lấy nhịp tim yếu ớt. Phượng Bảo Nam tình huống lại có chút cổ quái, trước đó vốn đã thấy hắn bị phá thành mảnh nhỏ, giống như đã chết. Nhưng, vào giờ khắc này, Linh văn trên trán của hắn vậy mà lại đang nở rộ lên tia sáng yếu ớt, chỗ đứt các nơi trên toàn thân vậy mà đang lan tràn từng đường màu máu tinh mịn. Thân thể tản mát nhưng cũng có tình huống tương tự, cành tăng sinh, im ắng lan tràn, quấn quanh lấy từng khối vụn kéo dài tới thân thể nơi đó. Kiều Vô Song bởi vì lúc ấy đang ôm cánh tay Phượng Bảo Nam, được Phượng Bảo Nam ngăn trở có một số lôi triều, chỉ còn phân nửa bên trái, phía bên phải cơ hồ đã mất ráo. Nhưng theo cánh tay kia khuếch tán cành, vậy mà thân thể của nàng cũng được bao vây lại. Thân thể Kiều Vi Nhi chỉ còn nửa khúc trên, đầu và lồng ngực, đã mất. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khí tức yếu ớt, con ngươi đang tan rã. Nhưng, thời khắc xảy ra chuyện, tặc điểu vừa vặn nằm nhoài trong ngực của nàng, giật mình phát hiện nguy hiểm trong chốc lát đã lập tức bành trướng thân thể, mặc dù thời gian có hạn, nhưng tốt xấu cũng đã che lại lồng ngực cùng đầu cho nàng, nếu không trận lôi triều kia thật đủ để hủy diệt Linh Hồn cảnh, tuyệt đối có thể phá tan nàng thành từng mảnh. Tiểu hồ ly đang tự mình canh giữ ở bên cạnh nàng, kích thích đan dược hóa thành dược dịch, dẫn vào trong miệng nàng. Về phần Kiều Vĩnh Nghĩa các chi thứ, ba người đều đã chết, không có bất kỳ hi vọng gì, Kiều Vĩnh Đạt là bởi vì lúc ấy đang đứng tại nơi hẻo lánh, lôi triều chỉ đánh rách lồng ngực, nát nội tạng, cũng không có nguy hiểm tính mạng. Kiều Phương Hoa lo lắng nắm lấy tay Khương Phàm: - Nói chuyện đi, rốt cuộc là thế nào rồi? - Mau trở lại gia tộc, nói không chừng còn có thể cứu. Khương Phàm khẩn trương chú ý tình huống Phượng Bảo Nam, đầu đều bị xé mở, lại còn có thể quấn quít nhau, đây chính là chỗ thần kỳ của Phượng Vũ thánh văn? Nhưng, thương thế của hắn vẫn quá nặng, cần Kiều gia trợ giúp. Rốt cuộc Kiều Vô Song sống hay chết, khả năng cũng phải ỷ vào bí mật của Phượng Bảo Nam. Toàn thân Kiều Vạn Niên sôi trào lên liệt diễm, chấn kích sáu cánh, đánh nát trời cao, dùng nhanh nhất tốc độ về tới Kiều gia. - Trường Sinh Đan!! Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm. - Trường Sinh Đan? Đúng đúng, Trường Sinh Đan!! Khương Phàm nghĩ tới, Trường Sinh Đan chính là Thánh phẩm đan dược, có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể khởi tử hồi sinh. Mặc kệ thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần còn hơi thở thì sẽ có thể hoàn chỉnh cứu trở về. - Mau lấy Trường Sinh Đan ra. Khương Phàm trở lại đỉnh núi, trước tiên phóng xuất thịt nát trong thanh đồng tiểu tháp ra, bày khắp đại điện. Tràng diện thảm liệt để bọn người Kiều Vạn Niên cơ hồ muốn sụp đổ, cũng làm cho các tộc lão vội vã chạy đến lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi. Khương Phàm nửa quỳ ở trước mặt Phượng Bảo Nam, lo lắng hô to: - Trường Sinh Đan, đều điếc sao! Trường Sinh Đan! Lấy Trường Sinh Đan tới đây! - Trường Sinh Đan còn không có thành hình. - Cưỡng ép kết thúc. - Cho ai ăn. - Toàn bộ bọn hắn!! - Tiểu tổ, chúng ta rất nguyện ý dùng Trường Sinh Đan cứu bọn nhỏ, nhưng vật liệu Trường Sinh Đan vô cùng quý giá, lấy uy lực Kiều gia trăm năm mới có thể miễn cưỡng gom góp, vẫn là cho các lão tổ tông... - Lấy ra!!