Khương Phàm hỏi lại: - Nếu ngươi thoải mái thẳng thắn như thế, vậy thì nói cho ta nghe một chút đi, có phải ta đáng chết hay không. Mục Vân Phi mỉm cười, đầu ngón tay gõ nhẹ bàn đá, một hồi mới nói: - Từ khi ngươi bắt đầu đến Cổ Hoa cho tới bây giờ, mỗi hành động đều là muốn đề chấn khí thế Kiều gia, điểm xuất phát không có sai, biểu hiện tư thái, kỳ thật cũng không sai. Đánh giá khách quan, ngươi thậm chí làm rất đặc sắc, toàn bộ quá trình đều khống chế quyền chủ động. Nhưng vì sao lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm giác ngươi đáng chết, nguyên nhân rất đơn giản, chính là... Ngươi dựa vào cái gì! - Ngươi dựa vào cái gì phách lối hơn so với chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì cường đại hơn chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì lại là Chí Tôn thánh văn! Ngươi dựa vào cái gì có thể thay Kiều gia nói chuyện! - Hết lần này tới lần khác ngươi còn càng ngày càng phách lối, càng ngày càng cường đại, cho nên nha, ngươi đáng chết! Khương Phàm cười: - Xem ra tử đệ Cổ Hoa, tất cả cũng không phải đều là vểnh mũi lên trời không coi ai ra gì. - Cái này có liên quan cùng tập tục gia tộc, cũng có liên quan tới không đếm xỉa đến. Nếu như ngươi vào thành giết đệ đệ ta, vậy ta có thể tỉnh táo không được, ta cũng sẽ cảm giác... Ha ha... Ngươi dựa vào cái gì! - Ngươi cũng đã nói, có liên quan tới gia phong, vậy với gia phong Mục gia ngươi, thì đệ đệ ngươi có nhất định sẽ chạy đến chỗ cửa thành đoạt nữ tử không. - Ha ha... Mục Vân Phi cởi mở cười to. Đám người nơi xa hai mặt nhìn nhau, rất không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chỗ thạch đình của Khương Phàm. Tên lớn lối này lại còn có thể giao lưu với người bình thường, xem ra còn đang 'Chuyện trò vui vẻ'. Bọn người Đường Tư Đồ thì chau mày, mặc dù không nghe thấy nơi đó đang nói cái gì, nhưng xem ra Mục Vân Phi đã chuẩn bị 'Ôm ấp yêu thương', muốn cùng Kiều gia 'Kết giao'. Mục Vân Phi nói: - Ta còn chưa nói xong. Trước khi thi đấu bài vị, ngươi làm rất đặc sắc, tư thái thủ đoạn đều không có gì đáng trách. Nhưng thi đấu bài vị công nhiên giết bọn hắn, ta thật không hiểu được. - Ngươi đừng giải thích, cho ta đoán xem. Nguyên nhân có khả năng nhất, chính là trước đó ta có nói, ngươi không có ý định ở lâu tại Cổ Hoa, càng không nghĩ đến sẽ sinh sống đến già ở chỗ này. Cái thứ hai là như rất nhiều người đoán, ngươi phải dùng thủ đoạn cực đoan, triệt để đánh ra khí thế Kiều gia, giải quyết đỉnh cấp linh văn của các tộc, vững chắc địa vị Kiều gia. Cái thứ ba nha, ta chỉ là suy đoán, đoán sai coi như ta nói bậy. Ngươi, chính là tới giết người! Khương Phàm nhìn chằm chằm Mục Vân Phi, cười nhạt nói: - Tử đệ Cổ Hoa cũng có người thông minh. Mục Vân Phi hơi kinh ngạc, hắn không có phản bác? Điều thứ ba này rõ ràng là thăm dò, Khương Phàm không có phản bác lại còn thừa nhận, mà cảm giác hoàn toàn không cần thiết phải giải thích, chính là nói bậy nói bạ. Tuy nhiên hắn rất sáng suốt không có đang dây dưa, bật cười lớn: - Chuyện Kiều gia các ngươi, ta không nên phỏng đoán thêm. Nói chút chuyến khác, ngươi chuẩn bị thành thân cùng Kiều Vi Nhi lúc nào? Kiều Vi Nhi ngồi bên cạnh Khương Phàm ửng đỏ cả mặt, tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, xoa hồ ly che giấu sự xấu hổ. Tiểu hồ ly trợn trắng mắt, nha đầu này là của ta. Khương Phàm nói: - Vi Nhi còn nhỏ, qua mấy năm lại nói. - Kiều Vi Nhi là lục phẩm Thú linh văn, ngươi là Chí Tôn Thú linh văn, cũng đều là hỏa điểu, hài tử tương lai của hai người các ngươi, chắc hẳn cũng sẽ là Thánh phẩm linh văn. Tha thứ ta mạo muội, Thú linh văn của ngươi là... - Phần Thiên Tước. Khương Phàm không có giấu diếm, cũng đúng lúc mượn miệng Mục Vân Phi, truyền Linh văn của hắn đi, miễn cho các tộc nghĩ lung tung chuyện không nên nghĩ. - Phần Thiên Tước? Trách không được có thể chống lên Chí Tôn Thánh phẩm. Mục Vân Phi mặc dù chưa từng nghe qua, càng không hiểu rõ, nhưng cái tên đã rất bá khí, hẳn là giống như hỏa điểu cấp bậc Yêu Vương, mà vô cùng hiếm thấy. - Võ pháp ngươi tu luyện, đều là ngươi vị sư phụ kia truyền thụ cho? Mục Vân Hải thuận Mục Vân Phi hỏi. Khương Phàm và Hoàng Phủ Chính Thiên đều là Chí Tôn thánh văn, thiên phú không kém bao nhiêu. Mà Hoàng Phủ Chính Thiên là thiên tài đệ nhất gia tộc Cổ Hoa toàn lực bồi dưỡng, tu luyện võ pháp hẳn là mạnh hơn Khương Phàm. Kết quả vậy mà Khương Phàm lại ngược Hoàng Phủ Chính Thiên. Khương Phàm nói: - Chúng ta còn không có thân mật đến mức nghiên cứu thảo luận chủ đề này. Mục Vân Hải ngượng ngùng cười một tiếng, không tiếp tục dây dưa. Mục Vân Phi lại hàn huyên vài câu, đứng lên nói: - Vẫn phải nhắc nhở các ngươi vài câu, qua đêm nay, chú ý an toàn, tốt nhất là có thể ở nhà mấy tháng. Khương Phàm đưa tay, ra hiệu tiễn khách. Bên trong Phong Nhã các. Sau khi Nhân Hoàng trình diện, các gia tộc bắt đầu lấy Hoàng Phủ gia tộc cầm đầu, kịch liệt công kích lên án Kiều gia. Nơi này không có người ngoài, đều là gia chủ và thành viên chủ yếu của các gia tộc, đều hiểu rõ lẫn nhau, nói chuyện không kiêng nể gì cả. Chỉ là trong lòng Kiều Vạn Niên đã có tính toán, từ đầu đến cuối đều rất trầm mặc, mặc cho ngươi mắng lật trời, đều lười mở miệng. - Kiều Vạn Niên, ngươi không lời nào để nói, hay là không muốn nói chuyện cùng các gia tộc? Nhân Hoàng đều tức giận, uy nghiêm nhìn Kiều Vạn Niên ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái. Thời điểm trước kia, vị trí này đều là Hoàng Phủ gia ngồi. - Hoàng thất chướng mắt Kiều gia như vậy? Kiều Vạn Niên thản nhiên nói. - Kiều Vạn Niên, lúc nói chuyện chú ý cúi đầu rủ mắt xuống! Gia chủ Tô gia chỉ vào Kiều Vạn Niên quát tháo. Kiều Vạn Niên thờ ơ: - Kiều gia đã mạo phạm qua ai, đã làm sai điều gì? Nhân Hoàng vậy mà tùy theo các nhà nhục mạ. Nhân Hoàng không ngăn cản, chỉ sợ sẽ là thái độ tương tự, chúng ta còn phải giải thích à. Tô gia chủ vỗ lên bàn: - Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc. Ngươi chống đối Nhân Hoàng tại thi đấu bài vị, còn nhao nhao náo loạn thật lớn, không tính mạo phạm à.