- Còn có ba vị tộc nhân chi thứ cũng đều là lục phẩm Kim Kiêu Thú linh văn. Thực lực bảy người chúng ta có thể bảo đảm chứng minh Kiều gia ưu thế tại Linh Nguyên Cảnh. Đại ca, còn có một vị đường huynh, đều là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên. Bọn hắn một người là Thánh linh văn, một người là lục phẩm linh văn, cũng có ưu thế nhất định. Lần này nếu như không có Trường Sinh đại điển kiềm chế tinh lực, chúng ta có nắm chắc đem gia tộc địa vị tăng lên tới vị trí thứ năm. Khương Phàm chậm rãi gật đầu, lại không nói thêm gì, mà là dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn xem Kiều Linh Vận. - Ngươi đang hoài nghi ta? Kiều gia chúng ta là một trong chín đại tộc, chín đại gia tộc trong hoàng tộc, mỗi đời đều có thể sinh ra Thánh văn, một số thời khắc sẽ đạt tới ba người. - Buổi tối hôm nay có chuyện gì sao? - Nhàn rỗi? - Đêm nay vào lúc nửa đêm, ta chờ cô tại tổ từ. Không được kinh động bất cứ kẻ nào, chỉ một mình cô đi. - Làm gì? Kiều Linh Vận biểu lộ ra vẻ quái dị. - Cô đi sẽ biết. Khương Phàm nhắm mắt lại, tiếp tục quan sát đến Lý Tịch trong thanh đồng trong tháp. Kiều gia! Các cường giả Hoàng Phủ gia khí thế hung hăng ngăn ở trước cửa Kiều gia, các cường giả gia tộc khác liên tiếp theo tới, Kiều gia lại lần nữa oanh động. - Lại tới? - Lần này đổi thành Hoàng Phủ gia rồi? - Hắn lại đã làm ra chuyện gì rồi? - Người con rể này cũng quá nóng nảy rồi, không thể yên tĩnh một lát sao? - Hôm trước là Đường gia, hôm qua là Mục gia, hôm nay vừa đánh xong Đường Nguyên Bá, trời còn chưa có tối, Hoàng Phủ gia lại tới. Có phải Khương Phàm đang nghĩ tới bài vị lớn so với trước đó hay không, trước tiên liền ở trước cửa Kiều gia làm một trận luận võ cá nhân? Trên dưới Kiều gia đều muốn điên rồi, họ kéo nhau đến trước cửa phủ. Ngay cả Kiều Vạn Niên sau khi biết được Khương Phàm vào quán rượu Thiên Cung đứng ở trước mặt Đại hoàng tử bắt con rể Hoàng Phủ gia về, cũng nhanh chóng rời khỏi đại điện, đi xuống núi. Tuy nhiên hắn không có trực tiếp lộ diện, mà đứng ở đằng xa yên lặng chú ý. - Khương Phàm, thả người cho ta! Ta không nói nhảm với ngươi, cũng không nghe ngươi giải thích, thả người cho ta. Lập tức! Ngay lập tức! Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đứng trước cửa Kiều gia, chỉ vào Khương Phàm ở trước cửa phủ tức giận quát tháo. Quá hỗn đản, quá phách lối, hắn dám ngang nhiên cướp đoạt nam nhân từ trong tay nàng. Xem Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nàng thành cái gì rồi? Xem Hoàng Phủ gia thành cái gì rồi? - Xảy ra chuyện gì? Kiều Thiên Mạch vội vã đuổi tới trước cửa. - Hắn bắt Lý Tịch. Kiều Linh Vận nghênh tiếp đại ca. - Lý Tịch? Vì sao? Kiều Thiên Mạch trừng to mắt. Bởi vì lúc trước ở trong rừng cây nhìn hắn một cái liền chạy tới kéo người về rồi? Dã man như vậy sao! Nhìn thấy đồ tốt, trực tiếp đoạt lấy? - Không biết. - Không biết? Bắt người dù sao cũng phải có lý do chứ. - Hắn kiên trì bảo Lý Tịch là sư đệ thất lạc nhiều năm của hắn, cho nên liền chạy tới quán rượu Thiên Cung, ở ngay trước mặt Đại hoàng tử bắt đi. - Lý Tịch là sư đệ của hắn? Kiều Thiên Mạch hít một hơi, ngay trước mặt Đại hoàng tử? Muội phu này quá kiên cường rồi! Không phải. - Không phải ngươi vừa mới nói... Hắn kiếm cớ cho mình bắt người sao. - Còn có thể chơi như vậy? Kiều Thiên Mạch khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm, đúng là được mở rộng tầm mắt. Nhóm tộc lão Kiều gia nghe được đều nhíu chặt mày, cái này không phải là hồ nháo sao? Kiều gia bọn hắn là một trong chín đại gia, là quý tộc Hoàng thành, tai to mặt lớn có uy nghi, sao có thể làm ra chuyện như vậy được. Tiểu hồ ly nằm sấp trong ngực Kiều Vi Nhi, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa. Nói phải điệu thấp, ngươi so với ai khác đều cao điệu hơn. - Khương Phàm, đừng giả bộ ngốc! Thả người! Người của Hoàng Phủ gia nhao nhao gầm thét, bọn hắn được tôn làm Cổ Hoa nhà thứ nhất, người người kính sợ, lúc nào lại nhận qua loại khiêu khích này. - Hắn là sư đệ ta, ta muốn dẫn hắn gặp sư phụ ta. Khương Phàm trạm ở trước cửa phủ, một mặt lạnh nhạt. Hôm nay là không biết xấu hổ, làm sao cũng không thả. Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ mắng mỏ: - Ngươi nói hắn là sư đệ ngươi, hắn liền là sư đệ ngươi sao? Ta nói ngươi là con riêng của ta! Vậy ngươi đúng là như thế sao? - Khụ khụ! Nhóm tộc lão Hoàng Phủ gia cùng ho khan, tức giận thì tức giận, nhưng không được mang mình ra nói đùa. - Ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta, giúp hắn khôi phục ký ức, sau đó lại trả lại. Ta cũng không phải muốn nuốt riêng hắn, không phải tổn thương hắn, vì cái gì mà các ngươi không đồng ý? Khương Phàm hô to với tử đệ các tộc ở phía trước: - Ta có lỗi sao? Các tử đệ trợn mắt một cái, chúng ta xem náo nhiệt, hô với chúng ta làm cái gì. Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ: - Ta hoài nghi đây là quỷ kế của ngươi. - Quỷ kế gì. - Ngươi muốn tổn thương Lý Tịch. - Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người đi cùng ta. - Vì sao ngươi không mời sư phụ ngươi đến đây? - Sư phụ ta thân phận đặc biệt, không tiện hiện thân. - Một lão gia hỏa, nói không chừng đều sắp xuống lỗ. Có cái gì không tiện hiện thân. Ngươi nói chỗ, Hoàng Phủ gia chúng ta tự mình đi mời. - Không cần. Lý Tịch là sư đệ ta, ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta. Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người theo giúp ta đi qua. Sự tình chỉ đơn giản như vậy. Các ngươi hoặc là phối hợp, hoặc là nghĩ cách chấp nhận. Khương Phàm kiên trì thái độ của mình, lại để câu kế tiếp, quay người đi vào. - Đứng lại cho ta! Các cường giả Hoàng Phủ gia tập thể lao về phía trước, cao giọng quát lớn. Tập thể tộc lão Kiều gia cũng lao về phía trước, cao giọng hô to: - Làm càn! Nơi này là Kiều gia! Kiều Linh Vận cũng dầy da mặt lên, giằng co với bọn hắn: - Khương Phàm đi nhận người thân, các ngươi không phải hẳn là cao hứng sao, vì cái gì lại như cướp hài tử của các ngươi như thế? Các ngươi bồi tiếp Lý Tịch khôi phục ký ức, tương đương với việc kết giao cùng Khương Phàm, lại kết giao với sư phụ Khương Phàm, một công nhiều việc. Tại sao các ngươi lại kịch liệt phản đối. Chẳng lẽ các ngươi đã tổn thương qua Lý Tịch, hay là Lý Tịch mất trí nhớ có quan hệ với các ngươi?