Vậy mà trực tiếp dứt bỏ hoàng thất, mượn người từ Cửu Tiêu cung. Trách không được dám bố cục Thương Châu, vị Tam hoàng tử này có chút quyết đoán. - Cuối cùng ta hỏi các ngươi một lần nữa, cùng ta rời khỏi, hay là lưu lại? Khương Hồng Võ trầm giọng hỏi. - Chúng ta không hối hận! Thái độ bọn nguời Tam trưởng lão kiên định, chuyện cho tới bây giờ, bọn hắn chỉ có thể kiên trì xông về trước. - Truyền lệnh toàn tộc! Linh Nguyên cảnh trở xuống, bảo hộ bản thân, Linh Nguyên cảnh trở lên, chuẩn bị huyết chiến! Cụ thể phân phối làm sao, không cần ta an bài. Chỉ cần liên hiệp cùng bọn người Yến Tranh, chúng ta hôm nay có thể tiến vào Đại Hoang. Khương Hồng Võ trầm ổn an bài, tộc nhân cũng bỏ qua đồ vật không cần thiết, cấp tốc tập hợp phía trước viện. Khương gia mặc dù xuống dốc, nhưng vẫn vô cùng nhiều người, tính cả lão ấu thì có chừng hơn năm trăm người. - Uyển Nhi, theo sát ta! Hai người Khương Phàm bị tụ bên trong cùng nhất, xung quanh tất cả đều là từng khuôn mặt nhỏ khẩn trương. Hắn hiện tại càng hối hận lúc trước đã tự tiện quyết định, nếu không Khương Vương phủ tuyệt đối sẽ không bị động như thế. - Khương Vương, đây là muốn vội vã đi đâu? Hơn hai mươi phiến lôi triều liên tiếp vọt tới phía trêи Khương Vương phủ, mỗi phiến lôi triều đều là một đầu Bôn Lôi Điêu thần tuấn to lớn, bọn chúng giương cánh gáy to, lôi uy cuồn cuộn sôi trào thiên khung, cũng rất nhanh khiến cho thời tiết biến hóa. Mây đen dày đặc tụ tập, bao phủ phía trêи Khương Vương phủ. Hơn phân nửa ánh mắt thành Bạch Hổ đều nhìn phía nơi này. Tam hoàng tử mang theo hơn năm mươi vị nam nữ nhảy xuống Bôn Lôi Điêu, rơi xuống phía trước Khương Vương phủ. Từng ánh mắt bén nhọn cách cánh cửa phủ khóa chặt Khương Hồng Võ bên trong. Trong đó có một vị thiếu niên cao gầy tập trung vào Khương Phàm trong đám người, ánh mắt hắn lộ ra hàn quang, tà khí lẫm nhiên. - Đến cứ điểm xử lý vài chuyện, sao Tam hoàng tử lại rảnh rỗi đến thành Bạch Hổ? Khương Hồng Võ nắm chặt Liệt Diễm Đao, yên lặng kϊƈɦ phát huyết văn trong tay. Mười hai vị trưởng lão và trêи trăm tráng niên Khương gia, còn có Huyết Ngục đều sẵn sàng đón địch. Song phương vừa mới đối mặt, chiến ý nồng đậm đã tràn ngập trong ngoài tường cao. - Ta muốn chúc mừng Khương Vương. Tam hoàng tử cởi mở cười cười. - Vui từ đâu đến? - Khương Vương phủ qua hai trăm năm lại tái hiện Thánh linh văn, phụ hoàng khẳng định vui mừng. Ta hôm nay tự mình tới, chính là muốn mang Khương Phàm tiến về hoàng thành thấy mặt vua. - Không cần làm phiền điện hạ, chờ Nhân Hoàng ra chiếu, ta tự sẽ mang theo Khương Phàm đi qua. Khương Hồng Võ dò xét khí tức đám người bên ngoài, phán đoán thực lực song phương. - Phụ hoàng đang chuẩn bị bế quan, tiềm tu Võ Đạo, rất ít để ý tới quốc vụ, ta nghĩ chúng ta càng nên chủ động cho người niềm vui bất ngờ. Tính ra, Khương Vương và phụ hoàng cũng đã hai mươi năm không gặp, không ngại đưa sự vụ Khương gia giao cho Khương Hồng Dương, đi cùng Khương Phàm. Tam hoàng tử cố ý nhắc đến Khương Hồng Dương. Cho đến lúc này, Khương Hồng Dương mới mang theo Khương Nhân, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão từ đằng xa chạy tới. Không có Tam hoàng tử áp trận, bọn hắn thật không dám trực diện đối mặt với Khương Hồng Võ và Huyết Ngục. Bất quá Khương Hồng Dương rất cảm khái, hoàng tử chính là hoàng tử, vậy mà lại không về hoàng thành, trực tiếp điều người từ Cửu Tiêu cung. Thế này cũng thật may mắn, bằng không đợi hoàng thất nơi đó đưa ra quyết định, Tam hoàng tử lại dẫn người đến, Khương Hồng Võ đã sớm trốn đi. - Đại ca, ngươi những năm nay vất vả... Mặt Khương Hồng Dương tươi cười, đi đến phía trước, chỉ là lời còn chưa nói hết, bên trong đã truyền ra một tiếng quát lớn: . Đam Mỹ H Văn- Giữ lại cái đầu của ngươi! Lần sau gặp lại, ta sẽ tự mình hái! Đại trưởng lão lớn tiếng quát tháo: - Khương Hồng Võ, điện hạ ở đây, đừng mất cấp bậc lễ nghĩa Khương gia chúng ta. Thanh âm quanh quẩn trêи phố dài nhưng không có được bất kỳ lời đáp lại nào. Không quan tâm ư? Khóe mắt Đại trưởng lão rút rút, tức giận đến run rẩy. - Khương Vương, Khương Phàm, mau mau chuẩn bị, chúng ta trước khi trời tối sẽ lên đường, mau chóng cho phụ hoàng niềm vui bất ngờ. Tam hoàng tử ra hiệu cường giả Cửu Tiêu cung sau lưng chuẩn bị bắt người. - Khương Vương, hai mươi năm, Nhân Hoàng rất nhớ ngươi. Nếu như Nhân Hoàng cao hứng, nói không chừng có thể lưu lại Khương Phàm, lấy tài nguyên hoàng thất dốc sức bồi dưỡng hắn. Khương Vương phủ trở lại Thương Châu, ngay trong tầm tay. - Tam hoàng tử tự mình đến mời, ân sủng khó được, còn không mau một chút. Các cường giả Cửu Tiêu cung nhao nhao ngõ lời. Bọn hắn đã từng là vì ngăn được Khương Vương phủ mà tồn tại, nhưng từ hai mươi năm trước, sau khi Khương Hồng Võ tự mình tìm đường chết, bọn hắn đã không còn xem Khương Vương phủ vào trong mắt. Tuy nhiên, nếu như có thể tự mình chôn vùi Khương Vương phủ, bọn hắn rất nguyện ý xuất thủ. Ánh mắt Khương Hồng Võ lạnh xuống, không còn nói nhảm với bọn hắn. - Tam hoàng tử, chư vị, đều không cần che che lấp lấp. Khương gia chúng ta hôm nay lên, chính thức rời khỏi Lang Gia quốc, ai dám ngăn trở, đừng trách chúng ta trở mặt! - Rời khỏi Lang Gia quốc? Ta không rõ ý của Khương Vương. - Lang Gia quốc từ nay sẽ không còn Khương Vương phủ. - Ha ha, Khương Vương, ngài vẫn tùy hứng y như năm đó. Ngươi cho rằng Lang Gia quốc chúng ta là cái gì, ngươi cao hứng, làm một Vương gia, không cao hứng, phủi ʍôиɠ một cái liền rời khỏi? Hôm nay ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngươi và Khương Phàm theo ta về hoàng thành, hoặc là... toàn thể Khương gia bất luận già trẻ, toàn bộ theo ta về hoàng thành. - Chỉ bằng các ngươi, còn chưa đủ tư cách làm càn ở trong thành Bạch Hổ này. Khương Hồng Võ giật thắt lưng gấm ra, linh văn trêи trán giống như kiêu dương nở rộ, địa hỏa mãnh liệt tràn ra.