Ai dám khiêu khích, liền phải chết! Đường Tư Thượng vòng qua Khương Phàm, chỉ về phía Kiều Thiên Mạch: - Hôm nay ta tới là phụng mệnh phụ thân ta, gia chủ Đường gia tới. Chỉ một cái thái độ, giao Kiều Vi Nhi cho chúng ta, mang về thẩm vấn. Các ngươi có phối hợp bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta liền có khách khí bấy nhiêu. Các ngươi không có phối hợp, đến lúc đó cũng đừng trách chúng ta không khách khí. - Tên Luyện Đan sư Khương Phàm này còn có hồ ly sát hại Đường Tư Minh, đều phải đi đến Đường gia ngay hôm nay, không có bất kỳ đường lùi nào cả. Các ngươi có thể cự tuyệt, nhưng hậu quả, toàn bộ do Kiều gia các ngươi gánh chịu. Trong đội ngũ Đường gia có một thiếu niên uy mãnh hùng tráng đi ra, hắn là chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Nghiêu: - Thái độ này đến từ gia chủ Đường gia chúng ta, hôm nay truyền đến các ngươi nơi này, đồng thời cũng đã đưa đến hoàng thất. Trên khuôn mặt người của Kiều gia rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng. Nếu như là thái độ gia chủ Đường gia, hoàng thất khẳng định là sẽ tôn trọng. Đến lúc đó Đường gia thật làm ra chuyện hãm hại Kiều gia gì, Kiều gia bọn hắn coi như khiếu nại, hoàng thất cũng sẽ không phản ứng. Nếu như Kiều gia phản kích, làm lớn chuyện, trách nhiệm cũng phải về trên thân Kiều gia. Phiền toái! Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận trao đổi ánh mắt, cùng nhau đi đến phía trước, muốn đích thân ứng phó, lại bị Khương Phàm đưa tay ngăn lại. Khương Phàm không bị khí thế phách lối của bọn hắn hù dọa, vẫn là tư thái tùy ý kia: - Người, là hồ ly giết, ta không phủ nhận, ta cũng có thể đi với các ngươi. Nhưng, các ngươi tự mình đến động thủ. Đường Tư Thượng bĩu môi: - Ta không nói chuyện với ngươi! Ngươi không xứng! Khương Phàm nói: - Ta đại biểu Kiều gia. Đường Tư Thượng cố ý dò xét trên dưới, mới cười lạnh nói: - Ngươi? Ha ha, gia nô có thể đại biểu Kiều gia rồi? Kiều gia đây là tự cam đọa lạc sao. Kiều Thiên Mạch Kiều Linh Vận cao giọng hô to: - Những lời hôm nay Khương Phàm nói hoàn toàn đại biểu cho Kiều gia! Đây là lệnh của gia chủ! Đường Tư Thượng có chút nhíu mày: - Ta hiểu được. Kiều gia các ngươi là không muốn trực diện với Đường gia chúng ta, cho nên tìm một con dê thế tội? Khương Phàm giằng co với Đường Tư Thượng: - Đừng làm phức tạp như vậy, chuyện này vô cùng đơn giản! Chính là sủng vật của ta, giết Đường Tư Minh, nhưng ta lại có liên quan với Kiều gia, các ngươi muốn liên luỵ Kiều gia, cũng là phải. Cho nên, Kiều Vi Nhi cùng ta còn có hồ ly, đều có thể đi với các ngươi. Nhưng, Đường Tư Minh muốn chết trước, chết chưa hết tội, ta mặc kệ bộ cố sự mang máu kia của Đường gia ngươi, nhưng ngươi muốn mang ta đi thì phải tự mình động thủ. Bắt được, ta và Kiều Vi Nhi đều sẽ đi với các ngươi, Kiều gia tuyệt đối không ngăn trở. Bắt không được, vậy thì không phải là Kiều gia không phối hợp, mà là Đường gia các ngươi vô năng! - Bắt được, đều theo chúng ta? Đường Tư Thượng nhìn về Kiều Thiên Mạch cùng Kiều Linh Vận phía trước cửa phủ. Kiều Thiên Mạch hơi chần chờ, nhưng vẫn gật đầu: - Hắn, đại biểu Kiều gia! - Ta lại xác định một chút, bắt được, hắn, hồ ly, còn có Kiều Vi Nhi, đều theo chúng ta đi? - Hắn, đại biểu Kiều gia! - Tốt!! Như thế này thì chuyện xác thực đơn giản! Đường Tư Thượng cười lạnh, nói với Khương Phàm: - Làm sao bắt? Khương Phàm nói: - Tìm người của Đường gia có cùng cảnh giới với ta tới bắt ta. Đường Tư Thượng nói với Đường Nguyên Nghiêu ở bên cạnh: - Ta đã nói rồi, hắn là tên Luyện Đan sư giả, mặc lên áo bào Luyện Đan sư, chuyên môn tính toán người khác. Đường Nguyên Nghiêu đi về phía trước, tiếp cận Khương Phàm: - Ngươi là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên? - Không sai. - Ta vừa vặn cũng là nhất trọng thiên. Hỏi lần nữa, ta có thể chế ngự ngươi, ngươi cùng Kiều Vi Nhi sẽ đi theo ta? Coi như tương lai là chết hay sống, Kiều gia cũng đều không quan tâm? - Không sai! Nhưng nếu như ngươi bắt không được, Đường gia đến từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó cho ta! Đường Nguyên Nghiêu cười lạnh: - Rất có lòng tin đấy, quả nhiên là tên Giả Đan sư. Lá gan của ngươi không nhỏ, vậy mà dám quang minh chính đại ngụy trang thành Luyện Đan sư, ngươi không sợ Đan sư thiên hạ cũng không cho ngươi đan dược? - Bắt đầu? Khương Phàm đưa tay mời. - Ngươi hiểu ta sao? Đường Nguyên Nghiêu dần dần thu liễm nụ cười, sau đó tháo thắt lưng gấm trên trán, lộ ra linh văn sáng chói, là hai hệ linh văn Mộc - Thổ, thuần túy mà đơn giản, lại ngay lúc chưa tỉnh lại đã đưa tới linh lực giữa đất trời dao động vi diệu. - Ta không hiểu rõ ngươi, nhưng có thể được Đường Tư Thượng mời đến trấn trận, ngươi hẳn là có chút thực lực. - Ngươi vẫn rất thông minh. Ta tên Đường Nguyên Nghiêu, chi thứ Đường gia, đường huynh Đường Tư Thượng. Linh văn trên trán Đường Nguyên Nghiêu bộc phát cường quang, cũng không cần từ khí hải điều động bao nhiêu linh lực, công trình bằng gỗ phạm vi mấy trăm mét liền mãnh liệt mà tới. Đây là lực lượng nguyên thủy giữa thiên địa, nguyên lực không có trải qua luyện hóa dã tính. Bọn chúng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, giống như là cường quang, vờn quanh xung quanh Đường Nguyên Nghiêu. Y phục và mái tóc dài của Đường Nguyên Nghiêu bay loạn, mênh mông Thổ nguyên lực cùng Mộc nguyên lực ngưng tụ ở xung quanh, hóa thành đại sơn mơ hồ, phía trên mọc đầy đại thụ cứng cáp. Đại sơn lù lù, khí lãng cuồn cuộn, đại thụ giao nhau, giống như lão long. - Coi chừng, đó là võ pháp cường đại của Đường gia... Kiều Vô Song vội vàng nhắc nhở Khương Phàm. Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận lại dùng ánh mắt ngăn lại. Bọn hắn thực sự hiếu kỳ thân phận của người này, cũng nghĩ nhìn đến hẳn là có thực lực gì đó có thể cuồng thành như thế này. Đám người Mục gia ở đó cũng đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Gia hỏa Đường Nguyên Nghiêu này cũng không phải dễ trêu, lại là một trong những người quan trọng nhất của Đường gia thi đấu bài vị lần này. - Ngươi cứ thất thần như vậy? Đường Nguyên Nghiêu hô to, sóng âm chấn động, hư ảnh núi cao xung quanh nháy mắt sụp đổ, thanh thế vô cùng kinh người, chấn động mấy ngàn mét.