Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều sợ hãi thán phục với hình dạng này của mình. - Ngươi có thể thay đổi bao nhiêu loại Yêu thú? Có số lượng hạn chế à. - Cái này cần phải nhìn cấp bậc Yêu thú huyễn hóa. Nếu như chỉ là Hỏa Diễm Hùng Sư, với tình huống bây giờ của ta có thể huyễn hóa mười loại tám loại. Nếu như là Giao Long Hỏa Liệt Điểu, ta chỉ có thể huyễn hóa hình dạng, hơi có chút khí tức, hù dọa một số người. Tuy nhiên Điểu gia ta bây giờ xem như đã là Hỏa Diễm Huyễn Điểu thuần huyết, chỉ cần trưởng thành, tiền đồ sẽ rất rộng mở. - Vì sao ngươi có thể nói chuyện? Khương Phàm lại hỏi. - Điểu gia ta thiên phú dị bẩm! - Nói chuyện nghiêm chỉnh. - Cái này có liên quan với huyết mạch, cũng phải có người dạy. Tuy nhiên Điểu gia ta thật sự là thiên phú dị bẩm, tự thay đổi, biết nói tiếng người chính là đặc điểm huyết mạch của ta. - Ta có hai bằng hữu Yêu thú, ngươi có rảnh thì chỉ đạo cho bọn chúng một chút. Khương Phàm cảm giác huyết mạch của tiểu Kim hầu, Đao Hoàng cũng không tệ, mà có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng hình như không thể mở miệng nói. - Tặc điểu đâu? Còn chưa tới. Lan Nguyệt quơ bàn chân trắng nõn, ngồi tại tán cây, nhàm chán nhìn lên bầu trời. - Nó sẽ không phải thừa cơ chạy đi đấy chứ? Có tộc nhân chất vấn. Lan Nặc ngồi xếp bằng minh tưởng, lạnh nhạt nói: - Mặc dù nó rất xảo quyệt, nhưng cũng rất khôn khéo, lại còn sợ chết. Nó đã hiểu nếu quả như thật chọc giận Di Lạc cổ địa, chờ Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, nó sẽ không chỗ ẩn nấp. Lan Nguyệt khẽ nói: - Nó dám đùa chúng ta, cũng đừng nghĩ sống thêm nữa. Đám người gật đầu, xác thực như vậy. Một khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn một lần nữa phong bế lại, nơi này sẽ lại là thiên hạ của Di Lạc cổ địa bọn hắn. Bất luận yêu vật nào dám đối phó với Di Lạc cổ địa, đều phải chết. Lan Dận nắm Trường Sinh Đao, yên lặng hấp thu mênh mông năng lượng bên trong, cường hóa huyết nhục hài cốt: - Chờ một chút. Hỏa Diễm Huyễn Điểu sẽ chộp cái tên Khương Phàm kia tới. - Lan Dận ca, đao của ngươi cho ta mượn dùng mấy ngày thôi? Ta hấp thu chút để bỏ tức giận tức, trả lại ngươi. Lan Nguyệt đào lấy chạc cây, nhìn quanh phía dưới. - Trường Sinh Đao đã nhận chủ, sẽ chỉ truyền lại năng lượng cho ta, người khác không được. Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Lan Dận toát ra mấy phần nụ cười. Trường Sinh Đao, tuyệt thế trọng bảo được Di Lạc cổ địa cung phụng, vậy mà lại giao cho trên tay hắn. - Hẹp hòi. Lan Nguyệt quơ bàn chân nhỏ, cầm lấy hồ lô của mình, mừng rỡ vuốt ve. Không chỉ là bọn hắn, tộc nhân khác đều chiếm được bảo bối đặc biệt. Lần này rời khỏi, Di Lạc cổ địa đã ký thác kỳ vọng với bọn hắn, những thứ có thể mang đi đều đem ra. Lan Nặc mở ra đôi mắt trong trẻo, thản nhiên nói: - Không nên quá vui mừng, khẳng định thần giáo ở bên ngoài đã gặp phải phiền toái, nếu không sẽ không cưỡng ép đánh rách hư không, đưa vào truyền âm. - Đúng rồi, ta nghe nói là lão tổ phía ngoài tự mình đưa tới truyền âm? Có một tộc nhân hạ giọng, nhỏ giọng hỏi. - Chỉ có thể là lão tổ thần giáo. Người khác không có lực lượng mạnh như vậy. Có tộc nhân đáp lại. - Truyền âm nói cái gì rồi? Có tộc nhân nhìn về phía Lan Nặc. Ngay cả Lan Nguyệt, Lan Dận cũng đều nhìn sang. Mặc dù địa vị những thiên tài bọn hắn đây tại Di Lạc cổ địa rất cao, nhưng so với Lan Nặc vẫn còn kém chút. Lan Nặc trầm ngâm thật lâu mới lắc đầu nói: - Lúc ấy ta ở bên ngoài, không có nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ. Hoàng Kim Dương, Thượng Cổ Thông Thiên Tháp, hỏa vũ. Hình như có liên quan tới một người nào đó. Bọn người Lan Dận trao đổi ánh mắt. - Có liên quan với một người? - Ai lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể kinh động lão tổ, còn nhắc nhở Di Lạc cổ địa bọn hắn toàn lực trợ giúp. - Hì hì, chúng ta còn phải tạ ơn hắn đây. Lan Nguyệt không quan tâm, ôm lấy hồ lô cười nhẹ nhàng. Nếu không phải có cái tên tiểu tử không biết kia, nàng nào có cơ hội nhận chủ với Hỗn Độn Hồ Lô. - Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, chúng ta rất chờ mong. Nhưng chúng ta không phải ra ngoài du ngoạn, là mang theo sứ mệnh. Lan Nặc nói xong chợt than khẽ, nếu như có thể có được Vạn Linh Huyết Thụ thì hoàn mỹ, đáng tiếc, Vạn Linh Huyết Thụ vẫn vô duyên với bọn hắn. Bọn hắn đợi rất lâu, Hỏa Diễm Huyễn Điểu vẫn không có trở về. Lan Nguyệt nhàm chán, lại hỏi: - Tỷ tỷ, chúng ta làm sao bàn bạc cùng Khương Phàm? Lan Nặc thản nhiên nói: - Đệ tử thánh địa phải tuân thủ quy củ thánh địa, không thể nào tùy tiện nhúng tay chuyện bên ngoài thánh địa, nếu như ai phá hư quy củ, Đại Diễn thánh địa sẽ tự mình xử lý. - Ý của ngươi là, hắn sẽ thỏa hiệp? - Nhìn biểu hiện của hắn, nếu như có thể thỏa hiệp, giữ lại tính mạng hắn. Nếu như không thể, toàn bộ đệ tử Đại Diễn thánh địa tiến đến đây đều giữ lại. Lan Nguyệt nói: - Trong ánh mắt tiểu tử kia có sát khí, không giống như sẽ phối hợp cho lắm. Lan Dận nắm chặt Trường Sinh Đao, khẽ nói: - Không thể nào dễ dàng cho hắn như vậy. Chuyện Vạn Linh Huyết Thụ, hắn cũng có phần mà. Nhắc đến Vạn Linh Huyết Thụ, sắc mặt mọi người đều âm trầm xuống. Trơ mắt nhìn Vạn Linh Huyết Thụ từ giữa ngón tay bọn hắn chạy đi, cái này sợ rằng sẽ trở thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời bọn hắn. Nhưng... Bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Hỏa Diễm Huyễn Điểu. Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... - Tặc điểu này sẽ không phải thật chạy rồi đấy chứ?! Lan Dận đều không thể bình tĩnh nữa. - Nó dám đùa chúng ta?