- Hắn không có bối cảnh, cũng không thuộc về bất kỳ một nhà nào. Cái gọi là Lục công tử võ viện đều là các học viên trong võ viện tự mình sắp xếp, để hiển lộ rõ ràng địa vị cùng thực lực của Bạch Hoa mấy người kia. Vừa mới bắt đầu chỉ có năm vị, sau này là Tiêu Phượng Ngô đem chính mình thêm vào. Khương Uyển Nhi nhắc đến Tiêu Phượng Ngô liền nhíu chặt mày. - Tên này còn có thể tự mình thêm vào? - Hắn da mặt dày thôi? Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ đều kinh ngạc nhìn Uyển Nhi, giọng điệu này có vẻ giống như có chút không tầm thường. - Vừa mới bắt đầu rất nhiều người không phục, cuối cùng đều bị hắn thu phục, bên cạnh tăng thêm hắn đều là một đám dã thú, ngay cả mấy tên Bạch Hoa, Triệu Cảnh Thiên cũng không nguyện ý tùy tiện trêu chọc. Dần dà, Ngũ công tử liền biến thành Lục công tử. - Hắn rất mạnh? - Mặc dù đầu không dùng được, nhưng xác thực rất mạnh. Hắn là... Thú linh văn hiếm thấy! - Thú linh văn? Khương Phàm lần đầu tiên nghe nói đến thứ này. - Thú linh văn là một linh văn ngàn dặm mới tìm được, có thể chủ động cải thiện thể chất của chủ nhân, tiềm lực, lực bộc phát, sức chịu đựng, cảnh giới chờ một chút đều sẽ viễn siêu người thường. Người có được Thú linh văn, còn có được khí hải cùng kinh mạch vượt qua nhân loại bình thường. Nếu như tương lai có thể thuận lợi trưởng thành đến Linh Hồn cảnh, còn có khả năng biến thành Yêu thú. Tuy nhiên sinh ra Thú linh văn quá khó khăn, không chỉ có trong mười ngàn giác tỉnh giả không ra được một người, mà đẳng cấp linh văn còn phổ biến tại ba bốn phẩm, ngẫu nhiên ra ngũ phẩm đều tính là dị loại. Tiêu Phượng Ngô lại là lục phẩm Thú linh văn, Thương Châu võ viện coi hắn là bảo bối, dụng tâm bồi dưỡng. Có võ viện làm chỗ dựa, hắn làm việc càng hoành hành không sợ ai, ngay cả đám người Bạch Hoa kia đều không để vào mắt. Hắn còn đem tất cả Thú linh văn trong võ viện đều tụ tập chung một chỗ. Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến hỏa điểu trong khí hải của mình, chẳng lẽ là nó đưa tới hứng thú cho Tiêu Phượng Ngô? - Thương Châu võ viện có bao nhiêu Thú linh văn? - Tính cả tất cả người trẻ tuổi đều cũng chỉ có bảy người. Chỉ có hai người là tứ phẩm linh văn, còn lại tất cả đều là cấp ba linh văn. Bất quá bọn hắn đều bị Tiêu Phượng Ngô thuần phục, mỗi ngày đi theo hắn, như hình với bóng. - Hình như ngươi đối với hắn có chút thành kiến? Yến Khinh Vũ hỏi dò. - Không thành kiến, chính là không quen nhìn. - Thật? - Uyển Nhi sư muội, bội phục, ngươi vậy mà trắng trợn trở về như thế? Một thiếu niên thần sắc kiêu căng ngăn ở phía trước, mười mấy người phía sau theo thứ tự gạt ra. Tuổi bọn họ phổ biến tại mười lăm ~ mười sáu tuổi, khí tức đều rất mạnh. - Ta không thể tới sao? Khương Uyển Nhi không nghĩ tới vừa về Thanh Thạch tiểu trấn đã đụng phải nhiều đối thủ một mất một còn như vậy. - Ha ha, nếu đổi lại là ta, kinh mạch vỡ vụn đã sớm tự sát, ngươi... Thiếu niên quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, thật bất ngờ mà nói. - Vậy mà sống rất tốt, nhìn khí sắc cũng không tệ lắm. - Đó là ngươi, hèn nhát. - Nhân tộc chúng ta đây là kiêu ngạo, phế vật không xứng còn sống! Thiếu niên dùng sức cắn hai chữ phế vật, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Khương Phàm. Yến Khinh Vũ lập tức bắt lấy tay Khương Phàm, thấp giọng nhắc nhở: - Chúng ta đã nói xong, trước khi bắt đầu tranh tài không cần bại lộ thực lực, có thể nhịn được thì nhịn. - Khương Uyển Nhi vậy mà lại trở về. - Bên cạnh nàng chính là Khương Phàm rồi? - Đây chính là con nuôi Khương Vương sao, nhìn qua rất bình thường. - Hắn thật đúng là dám tới. Mọi người xung quanh lần lượt kịp phản ứng, quan sát tỉ mỉ lấy Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ. - Hắn là ai? Khương Phàm cũng không có xúc động, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ nhận lấy các loại khiêu khích ở trước trận tranh tài. - Nhi tử Lý Vương Lý Thanh Dương - Lý Chính Dương. Mười bảy tuổi, Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên. Khương Uyển Nhi cố ý cao giọng giới thiệu. - Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên? Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc. Thiếu niên kia có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo cười cười. - Lý Thanh Dương sinh ra một nhi tử ngốc? Hắn giống như cho rằng chúng ta đang khen hắn. Mười bảy tuổi mới Linh Nguyên cảnh, so với Bạch Hoa cùng Triệu Cảnh Thiên kém cũng không phải một điểm nửa điểm. - Trong sáu vị công tử võ viện mặc dù có một kẻ như hắn đây, nhưng thiên phú của hắn thực sự kém cỏi, tứ phẩm linh văn, còn không muốn phát triển thực lực, không đùa giỡn nữ học viên thì sẽ ức hϊế͙p͙ học viên mới. Nửa năm trước mới miễn cưỡng tiến vào Linh Nguyên cảnh, là dựa vào đan dược chất đống. Bọn người Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ đều cùng lấy tên đồng liệt công tử với hắn mà cảm thấy làm hổ thẹn. Khương Phàm không khách khí hỏi, Khương Uyển Nhi càng không khách khí đáp. Tiếng nói của huynh muội hai người một người này lại cao so với một người kia, rõ ràng quanh quẩn náo nhiệt trêи phố dài. Sắc mặt Lý Chính Dương dần dần âm trầm xuống, các học viên phía sau hắn cũng đều trợn mắt nhìn. Khương Phàm nghênh tiếp ánh mắt bén nhọn của Lý Chính Dương. - Vừa nói ngươi khi dễ người, bên này đã muốn bắt đầu? Nơi này vừa vặn nhiều người, hảo hảo phơi bày một ít phong thái anh dũng của ngươi xem. Lý Chính Dương nhìn Khương Phàm thật sâu, bỗng nhiên cười. - Mệnh của ngươi, giao cho Bạch Hoa đi. Dù nói thế nào cũng là con nuôi Khương Vương, chết trong một cái trấn nhỏ thì thật là đáng tiếc, hẳn là nở mày nở mặt chết trêи lôi đài vạn người vây xem, như thế mới nổi thân phận của ngươi. Ta nhất định sẽ tự mình trình diện, tiễn đưa ngươi. Yến Khinh Vũ dùng sức nắm chặt tay Khương Phàm, sợ hắn nhịn không được. - Ôi? Lý Chính Dương chú ý tới tay của hai người, xấu xa cười cười: - Nhỏ như vậy đã chơi gái rồi? Ngươi phát ɖu͙ƈ sớm thế! - Ha ha... Các học viên phía sau hắn làm càn cười to, cố ý nhìn Yến Khinh Vũ thổi vài tiếng huýt sáo. Ánh mắt Yến Khinh Vũ lạnh lùng, kém chút đã muốn rút kiếm. Khương Phàm cầm ngược tay của nàng, nhắc nhở nàng nhịn xuống. - Chúng ta đi. Lý Chính Dương hừ một tiếng, quay người mang theo các học viên rời đi: - Là trước nghi thức chiêu sinh ngày mai liền tranh tài sao? Ta cũng chờ không kịp. - Nhường một chút? Khương Phàm nhìn đám người chen chúc trước mặt.