Tiêu Phượng Ngô chỉ vào Hàn Văn Hoán, tràn đầy phấn khởi giới thiệu cho Khương Phàm. - Luyện Đan sư? Tam Sắc Tước? Khương Phàm lập tức thay đổi ánh mắt, tựa như liệp ưng phát hiện con mồi, chăm chú nhìn Hàn Văn Hoán. Tiêu Phượng Ngô cười quái dị: - Hắc hắc, luyện đan, không có kinh nghiệm chiến đấu. Sau khi Hàn Văn Hoán chú ý tới Khương Phàm và Tiêu Phượng Ngô đang chỉ điểm mình, hắn nhíu mày, sắc mặt âm trầm, đây là ánh mắt gì? Coi ta là cái gì! Mục Sùng Vân thấp giọng nhắc nhở: - Hàn sư huynh, ngươi phải coi chừng, hình như Khương Phàm có thể thôn phệ hỏa diễm. Diêm Lâu chính là chết như vậy. Hàn Văn Hoán hừ lạnh: - Ta là cửu trọng thiên, hắn chỉ là thất trọng thiên! Chênh lệch đến hai trọng thiên, hắn đừng nghĩ tới gần ta! Một vị trưởng lão Đại Diễn thánh địa đi đến phía trước, cao giọng tuyên cáo. - Bây giờ bắt đầu thi đấu đi săn, thời gian liên tục năm ngày. Trong vòng năm ngày, các phương thi triển thủ đoạn, cướp đoạt Bồ Đề Dương Linh Đan. Sau năm ngày, Bồ Đề Dương Linh Đan ở trên tay người nào, đan dược được người đó sở hữu. - Trong vòng năm ngày, Đại Diễn thánh địa phụ trách bảo đảm không cho người ngoài can thiệp thi đấu đi săn. Trong vòng năm ngày, nếu như gặp phải nguy cơ sinh tử, thì rót linh lực vào ngọc thạch. Trong ngọc thạch có Không Gian đạo ngấn, trước tiên sẽ đưa các ngươi về nơi này. Đại Diễn túc lão phất tay ra hiệu, các đệ tử Đại Diễn thánh địa lấy ra rất nhiều ngọc thạch, giao cho tất cả đệ tử thánh địa. - Trước tiên truyền tống như thế nào? - Chẳng phải có thể xa nhất trăm dặm sao? - Bảo vật Không Gian thật mạnh. Bọn người Tiêu Phượng Ngô âm thầm kinh ngạc. Không hổ là tôn chủ Tây Bộ, vậy mà có thể lấy ra bảo bối như vậy, còn một một lần mang ra bốn năm mươi khối. Ngay cả các túc lão Ly Hỏa thánh địa cũng đều rất rung động, Nam Bộ và Tây Bộ xác thực có khoảng cách. Đại Diễn túc lão tiếp tục tuyên bố: - Xét thấy tính đặc thù của Ngọc Thạch Không Gian, nếu như một phương vượt qua năm người truyền tống về thì toàn đội sẽ thua. Nếu như đội trưởng bị truyền tống về, cũng mang ý nghĩa toàn đội đã thua. - Cái gì? Hàn Ngạo cau chặt lông mày, đội trưởng thua biểu thị toàn đội nhận thua? - Ha ha... Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa đều cười lạnh nhìn về Dạ An Nhiên. Mặc dù bọn hắn không rõ ràng tại sao Vô Hồi thánh địa phải để nữ hài này làm như đội trưởng. Nhưng, cảnh giới lục trọng thiên coi như có mang theo vũ khí đặc thù nào đó, cũng kích phát không ra bao nhiêu uy lực. - Có lợi có hại! Xem chúng ta làm sao vận dụng! Khương Phàm thấp giọng nói. Dựa theo quy củ như vậy, mặc dù Dạ An Nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, thời điểm phát sinh hỗn chiến tiếp nhận áp lực rất lớn. Nhưng chỉ cần bọn hắn có thể bảo vệ tốt Dạ An Nhiên, liền có thể nhân cơ hội này phản kích kẻ địch. Chỉ cần trọng thương năm tên liền có thể để cho toàn đội kẻ địch bị loại. - Đều chuẩn bị xong chưa? Biên giới khu vực săn bắn đều bố trí mây mù, nếu ai rời khỏi vòng tròn mây mù liền mang ý nghĩa nhận thua. Bây giờ... Xuất phát. Bốn vị Đại Diễn trưởng lão tự mình đi đến trước các đội ngũ, giơ áo bào đen lên, đón gió căng phồng, bao trùm đội ngũ riêng phần mình. Các đội ngũ còn không có kịp phản ứng liền đã biến mất tại chỗ, phân tán đến bốn vị trí săn bắn khác nhau, khoảng cách đều ngoài mấy chục dặm bên. - Trò hay đã mở màn! Rất nhiều đệ tử Đại Diễn thánh địa liên tiếp cưỡi mãnh cầm, phóng lên tận trời, chạy tới phạm vi khu vực săn bắn. Săn giết đặc sắc như vậy, bọn hắn đương nhiên được thưởng thức rồi. - Đi thôi, cùng đi xem xem. Tô Triệt mang theo Tô Lăng, khống chế Kim Bằng phóng lên tận trời, chạy tới khu vực săn bắn. - Nơi này chính là khu vực săn bắn! Chúc các ngươi may mắn! Đại Diễn trưởng lão ném bọn người Khương Phàm, Cơ Lăng Huyên tới trong rừng cây rậm rạp, sau đó lại biến mất trong nháy mắt, không thấy đâu nữa. - Ngọc thạch này có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần vận dụng tốt, vẫn có thể mang đến cho chúng ta chút ưu thế. Tránh khỏi cao giai linh nguyên, trực tiếp tấn công thất trọng thiên trở xuống, chỉ cần có thể hạ được năm tên liền có thể để toàn đội bọn hắn bị loại! - An Nhiên sẽ trở thành mục tiêu chủ yếu, ngàn vạn lần phải bảo vệ mình thật tốt. Kim Hầu, Đao Hoàng, phụ trách bảo hộ An Nhiên. Thời khắc tất yếu, An Nhiên vận dụng Đại Hoang Ấn. - Nếu ba bên thánh địa đã liên hợp, Ly Hỏa thánh địa sẽ tận lực trốn đi, hai đại thánh địa khác hẳn là phụ trách lùng bắt chúng ta. Chúng ta ít người, cảnh giới thấp, không thể nào ngạnh chiến, tốt nhất là bố trí bẫy, chỉ dẫn bọn hắn tiến vào vòng chiến của chúng ta là được. Sau khi bọn hắn đưa đề nghị xong đã nhanh chóng rời khỏi. Di chuyển giữa rừng rậm cũng vô cùng cẩn thận. Bọn hắn đang cảnh giác mục tiêu, cũng đang quan sát hoàn cảnh khu vực săn bắn. Khương Phàm thì phóng tới ngàn mét không trung, lao vùn vụt giữa tầng mây, tìm kiếm mục tiêu. Theo cơ thể hóa thú, ánh mắt của hắn càng ngày càng sắc bén, có thể thấy rõ bên ngoài ba ngàn mét. Mà độ cao ba ngàn mét, vừa vặn có thể mượn nhờ tầng mây hoàn mỹ ẩn giấu tung tích. Đây là ưu thế lớn nhất của hắn! Càng là ưu thế lớn nhất của đội! Các ngươi không nhìn thấy ta, ta có thể thấy các ngươi. Giờ khắc này, trong rừng rậm cách bọn họ hơn năm mươi dặm, mười đệ tử Hồn Thiên thánh địa đang tìm kiếm Vô Hồi thánh địa. Đội trưởng Hoàn Nhan Liệt giật thắt lưng gấm ra, lộ ra Siêu Độ linh văn quỷ dị. Giống như một con mắt khép kín, phong ấn một lực lượng kinh khủng nào đó. Bọn người Thác Bạc Hoằng đều tháo thắt lưng gấm, lộ ra linh văn kiêu ngạo của riêng mình, điều động linh lực toàn thân, tùy thời chuẩn bị khai chiến. Trong đó hai đệ tử cửu trọng thiên đứng ở trên đại thụ phía trước, tra xét rõ ràng khí tức rừng rậm. Một là Nghê Sâm, là đệ tử Hồn Thiên thánh địa, lục phẩm Thụ Linh văn. Một là Từ Sinh, từ đệ tử tuyển ra trong bộ lạc Thập Vạn Đại Sơn, cũng là lục phẩm Thụ Linh văn. Trong rừng rậm Linh văn bọn hắn có được được ưu thế trời cho, cũng gánh vác sứ mệnh bảo vệ toàn đội.