Nhưng, tại không có tìm tới những thứ có thể sử dụng khác. - Chính là khối này Địa Hoàng Tinh, xin ngài giao cho Thánh Chủ, nói cho người biết, cái này phối hợp với đan dược, cho Tiêu Phượng Ngô dùng. Sau khi Khương Phàm ủy thác cho lão nhân liền rời khỏi Thái Linh điện. Lão nhân nhìn Địa Hoàng Tinh bên trong tủ lưu ly, thì thào khẽ nói: - Lão nha đầu có tiến bộ thật, vậy mà lại có thể tìm cho thánh địa một... Ấu Thần... Vương Quốc Hắc Ám! Khương Phàm vừa mới trở về, cũng cảm giác bầu không khí có chút thay đổi. - Đó chính là Khương Phàm. - Chính là hắn! Đệ tử thân truyền của Vô Hồi thánh chủ! - Thánh Phật không thể kịp thời đột phá, tranh tài giữa bọn hắn tự giải trừ. - Hắn thật muốn khiêu chiến Võ Hầu? Không phải ai cố ý hãm hại, đùa giỡn đấy chứ? - Ngàn lần chính xác, nhưng ước định thời gian phải đợi tới sau khi Khương Phàm tiến vào Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên. - Thật không lý trí, cảnh giới còn chưa tới, liền muốn khiêu chiến Võ Hầu. Chẳng khác nào cho những thế lực các phương khác thời gian chuẩn bị. - Đúng vậy, mặc kệ là Chí Tôn Kim Thành, hay là Hỗn Độn Tử Phủ, còn có những thế lực khác, gần đây đều điều đến số lượng lớn thiên tài Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, đang cạnh tranh xếp hạng ở Đại Tự Tại điện. Những người trên xiềng xích chỉ vào Khương Phàm, nghị luận ầm ĩ. Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, trở lại Vô Hồi Thánh Điện: - Ai đem tin tức ta khiêu chiến Võ Hầu thả ra? Hàn Ngạo nhìn thấy Khương Phàm đi thẳng tới hắn, liền vội vàng đứng lên: - Đừng trừng ta, là Đại Tự Tại điện! - Đại Tự Tại điện và Vô Hồi thánh địa có ân oán gì sao? - Đây không phải ân oán, là tuyên truyền. Đại Tự Tại điện liên tục mấy chục năm không có người khiêu chiến qua Võ Hầu, rõ ràng là biểu tượng chí cao vinh quang của Vương Quốc Hắc Ám, bây giờ lại thành bài trí, còn bị người người lên án, làm khó dễ mặt mũi bọn hắn. Hai mươi năm trước, bọn hắn thậm chí chủ động bái phỏng ba bên chủ nhân, hy vọng có thể thay đổi quy tắc, kích thích mọi người hứng thú khiêu chiến Võ Hầu, nhưng ba bên chủ nhân đều cự tuyệt. Bây giờ ngươi nhảy ra muốn khiêu chiến Võ Hầu, bọn hắn còn không ra sức tuyên truyền được sao? - Nhưng bây giờ ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, chờ cái ngày ta chân chính lên đài đó, chẳng phải Võ Hầu bảng đã có mười mấy tên thất trọng thiên sao? - Ngươi không phải rất ngông cuồng sao, còn chưa bắt đầu liền sợ rồi? Hàn Ngạo hừ lạnh hừ mà cười, ngươi cho rằng Võ Hầu bảng là dễ khiêu chiến như vậy? Khương Phàm khẽ nhíu mày: - Trên thi đấu khiêu chiến Võ Hầu có phải thua ai, liền làm Chiến Nô cho thế lực sau lưng người đó hay không? - Không sai! Chiến Nô một đời một thế! Các phương khẳng định đều sẽ phái ra đỉnh cấp thiên tài, tận hết sức lực đánh bại ngươi, ngươi phải đối mặt không phải chỉ là tên biến thái Ngu Kình Thương kia, còn có càng nhiều người khác nữa. Khương Phàm thở dài một hơi: - Trận chiến này, không dễ đánh đây. Hàn Ngạo tiến đến trước mặt Khương Phàm: - Ta đều đã thay ngươi nghĩ kỹ. Thực sự không được, đến lúc đó ta lên đài, ngươi cố ý quỳ gối trước mặt ta nhận thua, như thế này ngươi coi như thua ở trên tay của ta. Làm Chiến Nô cho Vô Hồi thánh địa, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống trong tay thế lực khác nhận hết lăng nhục. - Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Càn khôn chưa định, ai có thể vọng đoán thắng thua! - Ha ha, thật sao? Vậy ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của ngươi. Hàn Ngạo nói xong, đứng dậy liền muốn rời khỏi. - Ngươi đi đâu? - Tu luyện! - Hình như ngươi đã quên thân phận của ngươi, bây giờ ngươi là Chiến Nô của ta. - Thân phận không trở ngại tu luyện của ta. - Đi tìm Tịch Nhan trước, liền nói Thánh Chủ có lệnh, để nàng về thánh địa tiếp nhận truyền thừa. - Truyền thừa? Truyền thừa gì. - Đại Hoang Ấn! Hàn Ngạo lắc lư ánh mắt: - Ngươi mới vừa nói cái gì? - Ngươi không nghe lầm, Đại Hoang Ấn! - Cô ta tiếp nhận Đại Hoang Ấn? Dựa vào cái gì! Hàn Ngạo đương nhiên biết bí mật Đại Hoang Ấn, đó là hi vọng phong ấn Đại Hoang thâm uyên của Vô Hồi thánh địa. Nhưng, những năm gần đây, đại biểu cho Ngũ Hành Loạn Thiên Ấn, Diễn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, đều từng tiếp thụ qua chủ nhân, nhưng Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn từ đầu đến cuối vẫn chưa có nhận chủ. Bởi vì bọn chúng là pháp trận trung tâm, có được lực lượng siêu phàm, không cho phép bất kỳ sơ thất nào, cho nên một mực giấu ở sâu trong thánh địa. Nếu như quả thật có ngày vận dụng đó, mang ý nghĩa đã đến thời khắc chuẩn bị Đại Hoang Tù Thiên Trận. Khương Phàm kích thích Hàn Ngạo: - Đại Hoang Ấn sắp nhận chủ toàn bộ, ngươi không ở trong đó. Từ hôm nay trở đi, nếu như ngươi không muốn biến thành vật làm nền, liền phải liều mạng tu luyện. Hô hấp của Hàn Ngạo dần dần thô trọng: - Không thể nào... Điều đó Không thể nào... Đại Hoang Tù Thiên Trận cần tập hợp đủ bảy vị thánh văn, cần năm hệ thánh văn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn cần có được thánh văn Ngũ Hành thể chất! - Là không thể nào, hay là ngươi không chấp nhận được? Khương Phàm đi đến trước mặt Hàn Ngạo, cảnh cáo nói: - Ngươi bây giờ đứng trước ba lựa chọn. Hoặc là cam chịu, biến thành phế long; hoặc là tức giận ghen ghét, phản bội Vô Hồi, mưu tính đường ra khác; hoặc là liền giữ vững tinh thần, điên cuồng tu luyện, làm một Thiên Long cao ngạo mạnh mẽ. Hàn Ngạo tiếp cận đôi mắt gần ngay trước mắt kia, có chút há mồm, lại không thể nói cái gì. Khương Phàm tiếp tục nói: - Ăn ngay nói thật, ta rất không thích ngươi! Nhưng ta vẫn hi vọng ngươi có thể sử dụng phát triển cùng biểu hiện của ngươi, thắng được tôn trọng của Vô Hồi thánh địa, để có người mong đợi ngươi, kiêu ngạo vì ngươi!