Trước tiên mở lòng bàn tay ra, nhỏ xuống máu tươi, nhìn xem có thể kích phát tiềm lực thanh đồng tiểu tháp hay không. Để Khương Phàm ngạc nhiên là, thanh đồng tiểu tháp vậy mà thật hấp thu máu tươi, còn nở rộ lên ánh sáng màu xanh. Khương Phàm tiếp tục nhỏ máu xuống, từ trên hướng xuống từ từ thẩm thấu. Thanh đồng tiểu tháp 'Uống' máu tươi, ánh sáng càng ngày càng thịnh, bên trong lại còn xuất hiện từng tia hắc khí. - Hắc khí ở đâu ra? Khương Phàm đưa ý thức dung nhập trong thanh đồng tiểu tháp, cẩn thận quan sát đến thay đổi ở bên trong. Không có mở ra tầng thứ ba nhưng hắc khí lại cuồn cuộn tại tầng thứ hai, trở nên cực không ổn định. Sau đó không lâu, tầng thứ hai lại liên tiếp xuất hiện lồng sắt mới, đang bao phủ trong bóng tối trước đó. Số lượng càng ngày càng nhiều, cuối cùng đạt đến trọn vẹn sáu mươi sáu tòa. Bọn chúng quấn ra vòng tròn ba tầng, phía ngoài cùng chính là lồng giam hắc thiết, tầng thứ hai là lồng giam màu tím, chín tòa tận cùng bên trong nhất lại là lồng giam huyết sắc. Mỗi tòa trong thiết lao đều treo xiềng xích nặng nề, vẩy xuống hài cốt bừa bộn. m khí âm u, tĩnh mịch khủng bố. Phía trước mỗi lồng giam còn thiêu đốt lên ngọn lửa, tỏa ra ánh sáng màu xanh. Khương Phàm càng xem càng rung động, tiếp tục chảy tràn máu tươi, nuôi nấng thanh đồng tiểu tháp. Tình huống tầng thứ hai trong thanh đồng tiểu tháp càng ngày càng rõ ràng, mỗi lồng giam đều trở nên chân thực lại độc lập, trên cửa sắt mỗi lồng giam còn khắc phù văn cổ xưa lại quỷ dị. Lại sau đó, xiềng xích trong lồng giam phía ngoài cùng vậy mà sinh ra liên hệ cùng ý thức của Khương Phàm, mang đến hoàn toàn mới cảm giác. - Mở! Khương Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi khuếch tán, lấp đầy hốc mắt là một mảnh đen như mực. Một tòa lồng giam bên trong tầng thứ hai ầm vang rộng mở, đinh tai nhức óc, vang vọng tầng thứ hai trong thanh đồng tiểu tháp. Thanh đồng tiểu tháp thì kịch liệt lắc lư, dâng lên hắc khí âm trầm ra phía ngoài, ánh sáng màu xanh bên trong trải rộng ra mấy chục mét, bao phủ lấy thanh đồng tiểu tháp, cũng che mất Khương Phàm. Bỗng dưng xuất hiện một cái cửa sắt phiêu miểu hư ảo, bỗng nhiên rộng mở, bên trong tuôn ra một sợi xiềng xích, âm thanh rầm rầm bén nhọn chói tai, khiến cho linh hồn người ta nhói nhói. Sắc mặt Khương Phàm đại biến, ý thức vừa loạn, thanh đồng tiểu tháp đã khôi phục lại bình tĩnh, nhấc lên hắc khí thanh quang, xiềng xích cùng cửa sắt hư vô cũng biến mất theo. - Thanh đồng tiểu tháp còn có thể dùng như thế? Khương Phàm rung động, vươn người đứng dậy, hai tay triển khai, ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng gầm thét cuồng dã. Ầm ầm! Ầm ầm! Bên trong tầng thứ hai thanh đồng tiểu tháp, ba mươi chín tòa thiết lao bên ngoài toàn bộ đều mở ra, chấn động tầng thứ hai, oanh minh thanh đồng tiểu tháp. Thanh đồng tiểu tháp nở rộ hắc khí ngập trời, ánh sáng cường thịnh, ba mươi chín tòa cửa sắt hư vô cũng theo đó hiển hiện ra, ba mươi chín sợi xiềng xích như đại xà tà ác lao ra, loạn vũ trời cao. - Tốt!! Khương Phàm phấn chấn đến sôi trào nhiệt huyết, thanh đồng tiểu tháp lại có thể kích phát ra bí mật thế này. Đây không phải không gian trữ vật. Đây là một sát khí cường đại. - Aaa... Khương Phàm vừa muốn kích động, ý thức đột nhiên truyền đến đau đớn như tê liệt. Thanh đồng tiểu tháp thả ra hắc khí lập tức nhấc lên hỗn loạn, cửa sắt phiêu miểu hư vô cũng liên tiếp vặn vẹo mơ hồ, toàn bộ xiềng xích rầm rầm rụt trở về. Sau đó... Hắc khí hoàn toàn biến mất, thanh đồng tiểu tháp khôi phục bình tĩnh. - Chẳng lẽ cửa sắt tầng thứ hai hoàn toàn là bằng vào lực khống chế của ý thức? Khương Phàm ôm đầu, đau đớn quỳ trên mặt đất, thở hổn hển. - Đúng vậy. Ngươi đó, quá hồ nháo, không rõ ràng tình huống liền làm loạn. Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm. Đứa nhỏ này có đôi khi hoàn toàn không hiểu nặng nhẹ, đột nhiên dùng sức phóng thích quá mạnh, chấn động toàn bộ ý thức, suýt nữa đều xé nát sợi hồn niệm yếu ớt là hắn đây. - Ý thức còn có mạnh yếu khác nhau sao? Khương Phàm xoa đầu ngồi xuống. Cảm giác này quá đau đớn, giống như muốn nổ tung, đến bây giờ đầu vẫn còn ông ông. - Ý thức, đan điền, trái tim là ba nguồn suối tiềm lực trong thân thể con người, cũng chính là ý thức hải, linh lực hải, tâm hải. Bình thường mà nói là, con người chủ yếu khai thác là đan điền, nơi đó là nguồn suối năng lượng, là thế giới linh nguyên, mạnh yếu nơi đó trực tiếp liên quan đến thực lực cao thấp. Nhưng ý thức trái tim, cũng ẩn chứa tiềm lực vô hạn. - Ví dụ như, khai phát tâm hải, liên quan đến tiềm lực thân thể, cực hạn sinh mệnh ngươi. Khai phát ý thức hải, liên quan đến trạng thái tinh thần, linh hồn cảm niệm của ngươi, hư vô mờ mịt, lại huyền diệu khó lường. Lúc Đan Hoàng giải thích cho Khương Phàm, ở trong đầu lại đang phác hoạ ra một thân thể con người, diễn lại các ảo diệu khác biệt. - Khai phát ý thức hải như thế nào? Khương Phàm khai phát đan điền coi như không tệ, khai phát tâm hải có Đại Diệu Thiên Kinh, duy chỉ có khai phát ý thức hải hình như cũng chưa từng để ý qua. - Tu luyện thêm điều dưỡng. Tu luyện là rèn luyện ý chí, lực khống chế của mình, biện pháp tốt nhất chính là luyện đan, không gì có thể hơn! Điều dưỡng, chính là dùng chút linh thảo, đan dược dưỡng hồn. Đan Hoàng lặng yên nhắc nhở Khương Phàm công dụng kỳ diệu của luyện đan. - Dùng luyện đan để xử lý. Khương Phàm liên tiếp hít thở, làm dịu đau nhức. Thanh đồng tiểu tháp lại còn cất giấu bí mật như thế này. Nếu như sáu mươi sáu tòa thiết lao toàn bộ đều được triển khai thì sẽ rung động đến thế nào đây? Tầng thứ hai đã như vậy, tầng thứ ba thì sao? Còn sẽ đi lên được mấy tầng? - Thanh đồng tiểu tháp là Bảo khí ở cổ thành dưới mặt đất sao? Khương Phàm khó có thể tưởng tượng, loại Bảo khí tuyệt thế này lại lưu lạc trong hang rắn của Đại Hoang. - Ta không có ấn tượng, hẳn không phải là thần... ừm... Không phải bên trong tòa thành cổ. - Ngài vừa mới nói thần? - Không có, ngươi nghe lầm. - Tại sao Đại Hoang có thể có bảo bối như vậy? Khương Phàm không có hỏi nhiều, lực chú ý toàn đặt trên thanh đồng tiểu tháp. - Không phải là lưu lạc Đại Hoang từ rất xa xưa đấy chứ, hay là được người từ Vương Quốc Hắc Ám mang đi ra ngoài. Trên cổ ta mỗi ngày đều đeo một cái bảo bối thế này, vậy mà lại trở thành không gian trữ vật, sai lầm thật.