Vị tán tu kia lập tức đuổi theo. - Tám mươi ngàn! Một vị trưởng lão Thiên Châu võ viện giơ bảng, hắn có thể dự cảm mầm cây này không đơn giản. Tán tu kia vô ý thức muốn giơ bảng, thế nhưng gương mặt trầm xuống, cắn răng nhịn được, lại hướng lên thêm một trăm ngàn, hắn cũng không có quyết đoán lớn dùng một trăm ngàn tinh tệ mua khối gỗ. - Tám mươi ngàn tinh tệ thành giao, kiện hàng triển lãm thứ nhất đại hội giám bảo năm nay thuộc về Tề trưởng lão Thiên Châu võ viện. La Nhất Tiếu cao giọng đánh nhịp, ra hiệu bưng lên kiện hàng triển lãm thứ hai. Kiện thứ hai mới vừa được mở ra, hào quang sáng chói liền chiếu sáng cả tòa đại điện ngũ quang thập sắc. Trong một bình ngọc trong suốt tràn đầy cát mịn, mỗi một khỏa đều hiện ra hào quang sáng tỏ. - Tinh Sa? Ta ra một trăm ngàn tinh tệ! Chu Thanh Thọ kϊƈɦ động kém chút đứng lên. Tinh Sa là bảo bối có thể ngộ nhưng không thể cầu, nghe nói có thể hấp thu quang hoa đêm trăng, chứa đựng lực lượng tinh thần thần bí, vừa vặn thích hợp linh văn tinh thần của hắn. - Chu Thanh Thọ công tử đừng kϊƈɦ động. Những cát mịn này cũng không phải là lấy được từ trong Đại Hoang, mà là một vị lão nhân bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Nói thật lúc mới bắt đầu chúng ta cũng cảm giác là Tinh Sa, nhưng sau khi tìm đọc tư liệu, quang hoa của Tinh Sa còn lâu mới có được sáng chói như thế, cũng thường thường sẽ chỉ phát ra quang hoa vào ban đêm, những cát bụi này phát ra ánh sáng lại đủ mọi màu sắc. Chúng ta lật xem vô số tư liệu, cũng không có tra được lai lịch cụ thể của nó. - Một trăm ngàn tinh tệ, ta muốn! Chu Thanh Thọ kiên định hô to, bất kể có phải hay không hắn đều muốn, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được linh văn Tinh Vân của mình có chút phản ứng. - Các vị còn có ý kiến? La Nhất Tiếu nhìn những người khác một chút. - Ta thêm hai vạn! Bạch Hoa bỗng nhiên giơ bảng, hắn cũng cảm giác chỉ sợ thứ này không đơn giản. Chu Thanh Thọ khẽ nhíu mày, trực tiếp hô to: - Một trăm năm mươi ngàn tinh tệ, Bạch Hoa công tử còn muốn thêm sao? Bạch Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, rất muốn tăng giá, nhưng nhìn dáng vẻ Chu Thanh Thọ nhất định phải được, đè xuống xúc động, vì thứ này trở mặt cùng Cẩm Thành cũng không có lời. - Một trăm năm mươi ngàn tinh tệ, thành giao! La Nhất Tiếu hài lòng gật đầu. - Kiện hàng triển lãm thứ ba... Hơn mười vị thị vệ khiêng ra một vật to lớn đặt trêи sân khấu, sau khi xốc lên vải che, một cái mai rùa to lớn hiện ra ở trước mặt mọi người. - Mai rùa này nặng đến vạn cân, đến từ Đại Hoang. Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, bắt đầu. La Nhất Tiếu lại nhấc tay, hướng về phía trước. - Ta thêm năm ngàn! - Dài năm mét, lại nặng đến vạn cân, hẳn là có thể luyện chế thành một tấm chắn tuyệt hảo, ta ra bảy mươi ngàn! - Bảy mươi ngàn năm trăm! - Thống kɧօáϊ một chút đi, ta ra một trăm ngàn! Bầu không khí cấp tốc như lửa nóng, cuối cùng kiện hàng triển lãm thứ ba lấy giá một trăm hai mươi ngàn giao cho một vị tán tu. Kiện thứ tư... Kiện thứ năm... Kiện thứ sáu... Nhiều loại hàng triển lãm liên tiếp được mang ra, bầu không khí trong cung điện cũng càng ngày càng kịch liệt, mặc dù mỗi kiện đều nói không ra lai lịch cụ thể cùng phẩm cấp, nhưng đều có thể nhìn ra chỗ bất phàm. Trong đó kiện hàng triển lãm thứ chín vậy mà vỗ ra tám trăm ngàn tinh tệ giá cao nhất. Điều này cũng làm cho hơn mười vị tán tu kia lắc đầu, tinh tệ của bọn hắn đều là từ từ tích lũy, tùy tiện thêm năm ngàn đã đau lòng, đám công tử ca bọn này lại há miệng liền mấy vạn mấy vạn. Khương Phàm chỉ nắm Khương Uyển Nhi "Suy yếu" ngồi ở chỗ đó, thưởng thức cạnh tranh náo nhiệt, từ đầu đến cuối không có chủ động tham dự. - Kiện hàng triển lãm thứ mười hai là một miếng sắt, hẳn là thất lạc trêи vũ khínào đó, chỉ có một phần rất nhỏ, lại ẩn chứa lôi lực phi phàm. Sau khi La Nhất Tiếu ra hiệu vô tình hay là cố ý mà nhìn đến Bạch Hoa. Hàng triển lãm còn chưa lên, lôi văn trêи trán Bạch Hoa đã tự phát loé lên sáng rực, mặt ngoài thân thể đều luồn lên mấy đạo lôi văn. Rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn, lại chuyển hướng đến bàn đấu giá. Đó không phải miếng sắt gì cả, nó đơn giản giống như một mảnh lôi vân, tản ra uy thế hừng hực. Cho dù bị giam cầm ở trong đèn lưu ly, cường quang chói mắt vẫn chiếu rọi cung điện, ai cũng có thể cảm nhận được uy lực nó giống như đang bạo tạc. Đây quả thực là vì Bạch Hoa mà chuẩn bị. Đám người lắc đầu, đều có thể đoán được miếng sắt kia chỉ sợ là lai lịch phi phàm, nhưng không có người nào chủ động đắc tội Bạch Vương phủ hiện đang là đệ nhất thế vương phủ của Thương Châu. - Sáu mươi ngàn tinh tệ! Bạch Hoa liệu định không ai cùng hắn đoạt, chỉ tăng thêm mười ngàn. Nhưng mà... - Bảo bối tốt, ta ra bảy mươi ngàn. Một thanh âm đánh vỡ yên lặng, rước lấy ánh mắt của tất cả mọi người. Khương Phàm nắm Khương Uyển Nhi "Suy yếu", rất "Nghiêm túc" nhìn "Lôi vân" trêи sân khấu. - Ta ra tám mươi ngàn! Sắc mặt Bạch Hoa âm trầm tập trung vào Khương Phàm. - Chín mươi ngàn. Khương Phàm không vội vã mà theo. - Tiểu phế vật ngươi có nhiều tiền như vậy sao? - Ta không có tiền, Thiên Hoa điện có thể cho ta đến đây sao? Ngược lại là ngươi, mang nhiều tiền như vậy sao? - Ta có thể dùng danh nghĩa Bạch Vương phủ ký sổ. - Thật sao? Ta ra một trăm ngàn! - Ta ra một trăm năm mươi ngàn! - Bạch công tử đủ quyết đoán, ta ra hai trăm ngàn! - Ngươi có hai trăm ngàn? La điện chủ, Khương Phàm chỉ là một đứa con nuôi, Khương Uyển Nhi càng là phế vật, bọn hắn không có khả năng có tiền, Khương Vương phủ càng không giúp bọn hắn thanh toán. Ta đề Phàm ngươi kiểm tra tinh tệ của Khương Phàm, tránh cho có người cố ý đảo loạn trật tự đại hội.