- Hình như Vô Hồi thánh địa đang trấn thủ Đại Hoang, ừm... Cuộc sống như vậy coi như cũng có ý nghĩa, lấy thiên phú của ngươi, nói không chừng có thể trở thành Thánh Chủ. Khương Phàm cười khẽ: - Trên thánh địa còn có hoàng tộc cường đại hơn, Thương Huyền đại lục nhìn thì rất mênh mông, nhưng bên ngoài vẫn còn có Thập Tam Hải Bát Châu rộng lớn hơn. Thế giới này, bao la đến nỗi khả năng đến cuối đời chúng ta cũng chỉ có thể thưởng thức một phần vạn của nó. Chỉ có thực lực mạnh, tuổi thọ lâu, ý chí cứng cỏi mới có thể đi được xa, nhìn nhiều thứ, không phụ đời này. Thường Lăng khuôn mặt có chút động: - Làm sao ngươi biết những chuyện này? Khi Khương Phàm và Thường Lăng đang ở sâu trong Đại Hoang, Lang Gia hoàng triều lâm lại vào oanh động trước nay chưa có. Tin tức Đan quốc trốn đi truyền khắp Lang Gia hoàng triều, cũng truyền đến bên ngoài hoàng triều, gây nên sóng to gió lớn. Không có người không rõ ràng Đan quốc tồn tại đối với Lang Gia hoàng triều có ý nghĩa gì! Cũng không có người nào không rõ ràng ảnh hưởng của việc Đan quốc trốn đi đối với Lang Gia hoàng triều gây nên những gì! Cục diện trở nên như thế không thể nghi ngờ là sai lầm to lớn của hoàng thất Lang Gia. Nhưng, không có ai để ý đến nguyên nhân xuất hiện cục diện này, các phương chỉ đang chú ý hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như thế nào. Màn đêm bao phủ sơn hà, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Đội ngũ đan quốc hành tẩu trên thảo nguyên mênh mông. Hai vạn hộ giả sẵn sàng trận địa, không có một khắc buông lỏng cảnh giác. Hơn ba ngàn Luyện Đan sư ngang nhiên cất bước. Ba trăm ngàn con dân Đan quốc đang theo sát ở phía sau. Lại có hơn trăm vạn người từ các nơi tụ tập tới, bọn họ đang chú ý tới trận đại di dời đi vào sử sách này. Bây giờ tất cả mọi người rõ ràng, mục tiêu của Đan quốc là La Phù sơn mạch! Đan quốc đã từng 'Trái tim', tương lai vô cùng có khả năng sẽ trở thành 'Vũ khí' của cường địch. - Nhân Hoàng! Không thể lại trì hoãn, đội ngũ đã tiến đến Tây Cương, dựa theo tốc độ của bọn hắn, trong vòng một tháng sẽ vượt qua biên cảnh Tây Cương, tiến vào La Phù! - Nếu quốc quân không biết điều, chúng ta không cần thiết lại khuyên bảo bọn hắn, dứt khoát cưỡng ép ngăn lại. - Nếu như Đan quốc thật tiến vào La Phù sơn mạch, đây đối với Lang Gia hoàng triều chúng ta mà nói là ảnh hưởng quá nghiêm trọng. Các tộc lão hoàng thất nhao nhao góp lời, trong ngôn ngữ không thể che hết sốt ruột cùng tức giận. Mới đêm nay thôi, Nhân Hoàng đã nói với quốc quân lần thứ mười hai, nhưng quốc quân từ đầu đến cuối vẫn không có đáp lại, như là đã quyết tâm muốn rời khỏi. Đây quả thực cho thể diện mà không cần! - Ai có thể nghĩ ra cách ngăn cản, lại đến bẩm báo, nếu không... cút xéo! Nhân Hoàng liên tiếp bị quốc quân không để ý đến, hắn đã vô cùng nổi nóng, bọn lão già này lại cãi lộn không ngừng. Chẳng lẽ hắn không biết không thể để cho Đan quốc tiến La Phù sao? Vấn đề này nên ngăn cản như thế nào! - Cái này... Một đám tộc lão á khẩu không trả lời được. Nếu như muốn ngăn cản, chỉ có thể là cứng rắn cản lại. Nhưng, Đan quốc quyết tâm muốn đi, cứng rắn ngăn cản lại tương đương với bắt cầm tù, diễn biến sẽ thành hỗn chiến. Hậu quả sẽ như thế nào? Khó mà có thể tưởng tượng được! Có một chuyện duy nhất có thể xác định, chính là hoàng thất sẽ gặp phải việc bị các phương lăng mạ, từ nay về sau, không chỉ có Luyện Đan sư trong Lang Gia hoàng triều sẽ nhao nhao trốn đi, thế lực luyện đan bên ngoài hoàng triều càng sẽ đoạn tuyệt qua lại với bọn hắn. Không có đan dược, chẳng khác nào không có chất dinh dưỡng để nuôi đại thụ che trời, tương lai hoàng triều sẽ vô cùng đáng lo. Các tộc lão hoàng thất rút đi, tìm tới gia chủ thế gia các nơi, sau khi thương nghị một phen, một lần nữa trở lại trước mặt Nhân Hoàng. - Nhân Hoàng! Ta đề nghị giữ bọn hắn lại trước, dù là phải dùng chút thủ đoạn cực đoan. Chỉ có bọn hắn còn ở lại hoàng triều, chúng ta mới có thể từ từ đàm phán cùng bọn hắn, tìm kiếm biện pháp giải quyết thích hợp. Còn những ảnh hưởng sẽ có những biện pháp khác giải quyết. Một vị gia chủ thế gia đi đến phía trước cho thấy thái độ. Một vị gia chủ khác đuổi theo bẩm báo: - Giữ lại bọn hắn, mới có hi vọng giải quyết. Nếu như thả đi, chúng ta sẽ triệt để không có hi vọng, sẽ còn để cho La Phù lớn mạnh hơn, từ đây về sau, Tây Cương hoàng triều sẽ không có ngày nào được yên tĩnh. - Đây là ý kiến của tất cả các ngươi? Nhân Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt bén nhọn quét về đám tộc lão hoàng thất cùng các tông chủ các phương gia. Một vị tông chủ tông môn cắn răng, không để ý xung quanh ánh mắt bén nhọn, hướng về phía trước nói: - Nhân Hoàng, tuyệt đối không thể! - Nói! Nhân Hoàng dùng ánh mắt áp bức muốn dồn người khác ngừng nói với hắn lại. - Nếu như cưỡng ép tạm giam Đan quốc chắc chắn sẽ chọc giận quốc quân, để các Luyện Đan sư Đan quốc triệt để thất vọng. Muốn để bọn hắn thuận theo trong thời gian, không khác người si nói mộng! Mà cưỡng ép tạm giam Đan quốc, cũng sẽ để nội bộ hoàng triều cùng những thế lực có quan hệ tốt với Đan quốc sẽ sinh oán trách trong lòng, thất vọng với hoàng thất. Thời gian chúng ta chiến đấu cùng La Phù chỉ còn hai tháng, đến lúc đó, lòng người lay động, chắc chắn sẽ loạn. Ngay cả Tân Hải, Xích Nham hoàng triều cũng đều có thể thừa cơ nổi lên. Kể từ đó, hoàng triều sẽ lâm vào nguy cơ trước đây chưa từng có. Vẻ mặt Nhân Hoàng trở nên nghiêm trọng, hai tay vác ở sau lưng dùng sức nắm chặt. Đây mới thật sự là vấn đề hắn lo lắng! Cưỡng ép tạm giam, sẽ biến thành hỗn chiến, Đan quốc nhất định thương vong thảm trọng. Các thế lực trong hoàng triều có quan hệ tốt với Đan quốc chắc chắn sẽ không đồng ý.