- Đều quấn chặt xiềng xích vào, bảo đảm truyền tống cùng một vị trí. Nếu như có gì ngoài ý muốn, vị trí truyền tống không giống nhau, chúng ta sẽ định vị nơi, tập kết tới đó. Thương Minh nhìn về phía Thường Lăng. - Phạm vi ngoài ba ngàn dặm, chỗ nào thích hợp để tập hợp? Thường Lăng nghiêm túc suy nghĩ: - Thiên Ngoại sơn Nam Cương, đó là chỗ nổi danh núi cao, các ngươi tùy tiện nghe ngóng liền có thể tìm tới. - Xua mãnh cầm... Bọn hắn đang muốn xử lý mãnh cầm trên trời, trong sương mù nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh lôi triều đinh tai nhức óc, ngay sau đó lôi minh lại vang lên, xuất hiện ở bên hồ. Chính là Thẩm Đông Sơn đang điên cuồng đuổi bắt. Sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp lộn xộn, nhìn bốn phía sau theo thói quen nhấc lên lôi triều liền muốn biến mất lần nữa, tiếp tục tìm kiếm trong sương mù. Nhưng... - Huyết Ngục? Thẩm Đông Sơn cưỡng bức ngừng lại, toàn thân sôi trào lôi triều, gắt gao tiếp cận đội ngũ Huyết Ngục ở trước mặt. - Tìm được các ngươi rồi! Để ta xem các ngươi còn chạy tới đâu! Thẩm Đông Sơn không lo được nghỉ ngơi, nhấc lên lôi triều toàn thân, cường quang chói mắt, lôi quang đi nhanh, phạm vi lớn đánh về phía trước mặt hồ nước. Một là lôi triều giao hòa cùng hồ nước sẽ gây bạo tạc mãnh liệt, trước bức lui bọn người Khương Phàm bên hồ. Hai là tạo thanh thế, hấp dẫn đội ngũ lùng bắt xung quanh. Nhưng, lôi triều oanh kích mặt hồ lại không có xuất hiện nổ tung như mong muốn, mà là xuyên thấu mặt hồ, biến mất hết, ngay cả chút gợn sóng cũng đều không có. - Không Gian Linh Hồ? Sắc mặt Thẩm Đông Sơn hơi biến, lập tức chú ý tới trên người Khương Phàm và tất cả đều đang quấn lấy xiềng xích. - Thẩm Đông Sơn, ngươi tới chậm rồi. Thả chúng ta chạy, không biết hoàng thất sẽ thu thập ngươi như thế nào. Bọn người Thương Minh toàn bộ đưa tay cuốn lấy xiềng xích bên cạnh. - Dừng lại! Tất cả đứng lại cho ta! Thẩm Đông Sơn lo lắng hô to, lôi triều dâng lên, trong nháy mắt biến mất. Tuyệt đối không thể để bọn hắn chạy! Tuyệt đối không thể để bọn hắn rời khỏi Nam Cương! Nếu không mình chết trăm lần cũng không đền được tội! Thẩm Đông Sơn hắn sẽ biến thành trò cười của toàn bộ hoàng triều! Nhưng... Thẩm Đông Sơn biến mất trong chốc lát, Thương Minh buông lỏng xiềng xích ra, vung liêm đao lên bạo kích về phía trước. - Thống lĩnh! Các đội viên Huyết Ngục la thất thanh, sắc mặt Khương Phàm đột biến. Ầm ầm... Lôi triều mãnh liệt vượt qua trăm mét, sôi trào cuồn cuộn, vị trí vừa vặn chính là trước mặt Thương Minh. - Ai cũng đừng nghĩ sẽ đi được! Gương mặt Thẩm Đông Sơn trở nên dữ tợn, từ trong lôi triều bước ra đến, cầm trong tay lôi đao, cuồng dã phách trảm. Điên cuồng lại táo bạo, không quan tâm gì cả! Giờ phút này dù trước mặt là Cửu công chúa, hắn cũng đều không thèm đếm xỉa! Nhưng... trong khi lôi triều đang nổ tung, Thẩm Đông Sơn đang cuồng dã vung mạnh đao, trong giây phút đó Thương Minh đã lao tới đối diện, đụng phải lôi điện đỏ sáng lại mãnh liệt, vung lên liêm đao vạch ra một độ cong tinh hồng. Phốc phốc! Máu tươi vẩy ra, đầu lâu tung bay. Thẩm Đông Sơn uy chấn hoàng triều bị chém đầu trong nháy mắt! - Khoảng cách cực hạn một trăm mét! Mục tiêu không thể vượt qua! Ngươi... Chủ quan... Thương Minh bị lôi triều xé rách huyết nhục, nhưng, nháy mắt đã tập kích, đổi lấy mạng của Thẩm Đông Sơn. Lôi Đạo cực hạn của Thẩm Đông Sơn có thể hình thành vượt qua trăm mét, để hắn có thể trong chớp mắt uy hiếp được bất cứ cường địch nào, cũng làm cho hắn trở thành thợ săn thanh danh hiển hách của Lang Gia hoàng triều. Nhưng, giờ khắc này, chỗ Thẩm Đông Sơn xuất hiện lại bị Thương Minh dự phán được một cách chính xác! Cự ly cực hạn vượt qua trăm mét, đối diện đụng vào liêm đao. Săn giết, biến thành tự sát! - Tốt!! Toàn thân Khương Phàm nổi lên cỗ dậy sóng, kích động lên tiếng hét to. Quá đặc sắc! Không hổ là thống lĩnh của Huyết Ngục! Giờ khắc này săn giết, đối với khống chế thời cơ, đối với dự phán mục tiêu, đối với tâm lý đi bắt, đơn giản là hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. - Thống lĩnh, Thiên Ngoại sơn... Thiên Ngoại sơn... Các đội viên Huyết Ngục đã sớm nhảy dựng lên, mắt thấy là phải rơi xuống mặt hồ, bây giờ muốn tới rời khỏi đã không kịp. Sau một khắc, toàn bộ bọn hắn đều chui vào hồ nước. Thương Minh cho một viên thuốc vào trong miệng, điều trị thương thế, nhưng hắn cũng không trực tiếp rời khỏi, mà nhìn mây mù thật dày ở xung quanh. Số lượng lớn mãnh cầm đang mang theo các cường giả Nam Cương tới gần nơi này. Nhưng, nếu giải quyết Thẩm Đông Sơn, Nam Cương cùng hoàng thất đội ngũ liền không có cường giả nào có thể uy hiếp được hắn. - Săn giết, một ngày. Thương Minh cất kỹ thi thể Thẩm Đông Sơn, cố ý đợi mãnh cầm xuất hiện ở trước mặt, lung lay liêm đao trong tay, quay người biến mất trong sương mù. - Huyết Ngục ở nơi đó! - Nhanh nhanh nhanh, tìm tới Huyết Ngục. Cường giả bên trên một con mãnh cầm cao giọng la lên, liên tiếp phóng thích ba cỗ liệt diễm vào không trung, hấp dẫn lấy cường giả tụ tập tới nơi này. - Ở đâu? Số lượng lớn mãnh cầm liên tiếp xuất hiện, vừa lo lắng vừa khẩn trương vẫn ngắm nhìn xung quanh. - Nơi đó, nhanh nhanh nhanh. Cường giả cưỡi mãnh cầm trước đó đã nhanh chóng đuổi theo Thương Minh rời khỏi, những người khác cũng theo sát đuổi tới. Không Gian Linh Hồ tựa như là một con đường không gian khổng lồ, toàn bộ pha tạp những hình ảnh mê ly thần kỳ, sau khi nuốt hết bọn người Khương Phàm đã nhanh chóng nhìn qua phương hướng di chuyển xa xôi. Bọn người Khương Phàm mất khống chế, bị nhấc lên lại nhanh chóng hạ xuống, may mắn trên người quấn lấy xiềng xích, không phải vậy chẳng mấy chốc đều sẽ tản ra. - Giữ chặt lấy! Tuyệt đối không được buông tay! - Đội trưởng Phó Kiên, khống chế xiềng xích lại! - Không nên nhìn loạn đến chỗ khác, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đi ra thôi!