Kim Cương Anh Vũ kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn. Một bên khác, Đao Hoàng cũng nhanh chóng đánh giết, phối hợp Dạ An Nhiên mở đường máu. - Khương Phàm, nhanh đi. Dạ An Nhiên lo lắng hô to. Khương Phàm ăn vào một viên thuốc, theo sát đuổi theo. - Đuổi theo, đuổi theo mau, đừng để hắn chạy trốn. Bọn người Thái Long ở dưới dãy núi phóng tới truy kích giữa không trung, chiến ý tăng vọt, lại vô cùng sốt ruột. Tốc độ của bọn hắn, thật sự có chút theo không kịp. - Không cần ham chiến! Không cần dây dưa! Giết giết giết! Khương Phàm phối hợp cùng Đao Hoàng, liệt diễm cuồn cuộn ở sau lưng hình thành vòng xoáy nóng bỏng giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi trên trời cao, kim quang vô biên. Một con Kim Sí Điêu khổng lồ đang chạm mặt tới, kim quang mãnh liệt ở xung quanh hóa thành đao mang ở phía sau, cùng với từng tiếng vang lớn điếc tai, toàn bộ đều bạo kích. - Ta tới xử lý con này! Các ngươi, bên phải! Khương Phàm không lùi không tránh, hắn gầm thét lao về phía trước, vòng xoáy liệt diễm oanh minh, tám trọng quyền bạo kích trong nháy mắt, ngang nhiên nghênh kích đao mang. Ầm ầm!! Liệt diễm và kim quang nổ tung, trải rộng ra mấy chục mét. Mấy trọng quyền xông phá đao mang, đánh vào trên thân Kim Sí Điêu. Lông vũ bay lên, hài cốt vỡ vụn mà bị đánh bay. Tốc độ Khương Phàm không giảm, hắn nhanh chóng đã cùng Kim Điêu đối diện chạm vào nhau, tàn đao bạo phát đao mang trực tiếp bổ nó ra. Đao Hoàng nơi đó càng thống khoái hơn, nó kịch liệt chém giết ba con mãnh cầm muốn chặn đánh. - Nhanh, nhanh nhanh nhanh! Tuyệt đối không nên bị bao vây. Dạ An Nhiên không ngừng phóng thích Phong Linh Chú, dẫn dắt lực lượng thú nguyên Thanh Bằng, hình thành gió lốc mãnh liệt, phối hợp với Đao Hoàng. Bọn hắn ở chỗ này giết kịch liệt, nhưng lại càng có nhiều mãnh cầm đang từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, nếu như không thể giết ra ngoài, bọn hắn sẽ gặp nguy hiểm. - Vây bắt! Vây bắt hắn! Nhanh vây lại ngay, bọn sỏa điểu các ngươi, nhanh lên. Nhanh nhanh nhanh, phụ mẫu nó, có cánh thì nhanh bay ra đi Đám người Thái Long lo lắng nhìn chằm chằm bầu trời phương xa, chỉ cần tiểu tử kia bị ngăn lại, hoặc là hẳn phải chết, hoặc là chủ động bỏ qua thánh huyết. Đến lúc đó bầu trời tránh không được một trận hỗn chiến, bọn hắn sẽ còn có cơ hội. - Ngăn lại! Ngăn lại! Thương Hàn Nguyệt dừng ở nửa đường, khẩn trương nhìn chằm chằm vòng vây đang thành hình. - Đao Hoàng! Theo sát ta! Nghe lệnh ta! Sau khi Khương Phàm liên tiếp đánh giết hai con mãnh cầm, toàn thân đã đẫm máu, hắn nhanh chóng vọt tới phía trước nhất, gắt gao nhìn chằm chằm vài con hung cầm đang tới gần. Chỉ cần xông phá nơi này liền xem như có thể giết ra ngoài. Đao Hoàng theo sát phía sau, liệt diễm từ vĩ đao lan tràn, hội tụ tới đầu của nó. Sau một lát, vài con hung cầm gào thét phóng tới. - Đao Hoàng, đang lúc này, lên! Khương Phàm đột nhiên bay lên càng cao, lao nhanh lên mấy chục mét, gầm lên giận dữ, dùng toàn lực vung Hoá Sinh Bát ra, ngay sau đó Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại xuất hiện, bị hắn kéo lấy đánh về phía trước một kích. Ầm ầm!! Tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng trời cao, tia sáng mãnh liệt lại lần nữa nở rộ. Số lượng lớn mãnh cầm bị chấn động đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cứ trước tiên đón lấy tia sáng mà xông lên không trung, chúng nó muốn chặn đánh Khương Phàm lại. Nhưng, tia sáng vừa mới xuất hiện đã hóa thành hà (sông) triều (thủy triều) lao nhanh. Lần này bởi vì Hoá Sinh Bát không có nói trước mà bị tỉnh lại, tia sáng vẩy ra cũng không nhiều, nhưng vẫn trong lúc thoáng qua đã có thể trải rộng ra hơn mười dặm, ép đám hung cầm vội vàng không kịp chuẩn bị kia xuống. Sáu con hung cầm kêu rên đau đớn, bị lực lượng thủy triều nặng nề đè ép nhanh chóng rơi xuống. - Lao ra. Khương Phàm liên tiếp lấy đi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh và Hoá Sinh Bát, mang theo Đao Hoàng xông ra khỏi vòng vây. Số lượng lớn mãnh cầm, linh điểu thay phiên nhau gáy to, chăm chú đuổi theo ở phía sau. - Xong! Bọn người Thái Long méo mặt, vòng vây không có bao lại được, tiểu hỗn tử này cơ bản coi như đã chạy được. - Vũ khí trong tay hắn là cái gì? Linh Nguyên cảnh có thể thúc đẩy ra uy lực như thế sao? Thương Hàn Nguyệt kinh ngạc, mặc dù thiên hạ có rất nhiều Bảo khí, nhưng muốn phóng xuất ra lực lượng hoàn chỉnh thì cần cảnh giới và linh lực cường đại. Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, có rất ít ai vận dụng Bảo khí, cũng bởi vì nó không chỉ tiêu hao linh lực cực lớn, mà hiệu quả chưa chắc mạnh. - Đuổi theo, đuổi theo ngay, không thể để cho hắn chạy. Thái Long tức giận, càng không phục. Rốt cuộc ai là người của thánh địa? Tiến vào mấy ngày nay, làm sao tất cả đều là hỗn tiểu tử này đang biểu diễn! Còn bọn hắn đều trở thành người chứng kiến. Khương Phàm mang theo Đao Hoàng lao vùn vụt hơn trăm dặm, rốt cuộc cũng hất ra khỏi sự đuổi bắt của mãnh cầm. - Nơi này không tệ. Chạy xa như vậy, bọn hắn hẳn là không đuổi kịp. Khương Phàm tìm tới một chỗ u cốc yên lặng, giao thánh huyết cho Dạ An Nhiên. - Chúng ta trông chừng cho cô. Thánh huyết chỉ là một giọt, nhưng lại tràn ngập khí tức sinh mệnh bành trướng như cự thú. Dạ An Nhiên cũng không già mồm, tiếp nhận thánh huyết bắt đầu luyện hóa hấp thu. Khương Phàm mang theo Đao Hoàng canh giữ ở bên ngoài, cảnh giác rừng rậm tươi tốt. Đao Hoàng có chút bực bội, không ngừng vung lấy vĩ đao, phun ra nuốt vào cái lưỡi của mình. Nó đối với biểu hiện của mình mấy ngày nay rất bất mãn, liên tiếp mấy trận chém giết đều bị áp chế, còn suýt nữa mất mạng. - Hình như đã lâu không cho ngươi ăn huyết đan. Khương Phàm ngược lại rất hài lòng với biểu hiện của Đao Hoàng, cũng rất chờ mong. Ngoại trừ vĩ đao, lại còn có thể phun lửa, nhiệt độ hỏa diễm còn rất cao. Nếu như lại bồi dưỡng một chút, nói không chừng có thể kích phát ra càng nhiều lực lượng mạnh hơn. Chỉ sau chốc lát, Đao Hoàng đột nhiên trở nên bất an, nhìn về phía bầu trời rít gào lên. - Thế nào? Khương Phàm xuyên qua tán cây rậm rạp, cảnh giác nhìn bầu trời. Một con cự điểu màu vàng đang bay lượn giữa bầu trời, toàn thân đều được ánh sáng bao phủ, tốc độ rất nhanh, không thấy rõ bộ dáng. Còn có năm con Lôi Ưng lóe ra lôi quang chói mắt, đang theo sát ở phía sau