Lục hoàng tử đẩy bọn hắn ra, tiếp tục đi đến phía trước giằng co với Khương Phàm. - Ta muốn là con tin. Ngươi muốn là kỳ hạn an toàn. Nếu như ngươi mang một con tin đi ra cược, thắng, ta có thể bảo đảm trong vòng ba tháng, hoàng triều sẽ không tiến công La Phù, càng sẽ không hãm hại Khương gia. Nếu như ngươi nếu dám cầm hai người đi ra cược, thắng, ta có thể bảo chứng trong vòng sáu tháng, Khương gia an toàn không việc gì. Ba người, tương đương chín tháng. Bốn người, tương đương là một năm. Ước định, do ngươi tự quyết. m thanh Lục hoàng tử hòa với linh lực truyền khắp hoang dã mênh mông, rõ rõ ràng ràng quanh quẩn bên tai của mỗi người. Hắn là phải để cho La Phù, thậm chí hoàng triều thấy được thực lực của hắn. Hắn càng phải dùng một trận đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ lại lâm ly, giải quyết nguy cơ của hoàng thất, chứng minh năng lực của mình. Cứ như vậy, vị trí Thái tử, trừ hắn ra thì không còn có thể là của ai khác. Cả đám người hai mặt nhìn nhau, đây hình như đúng thật là biện pháp tốt nhất rồi. - Một con tin đổi ba tháng? Thời gian quá dài! Tần Chính Thanh nhíu chặt lông mày, biện pháp thật có thể thực hiện, chỉ là ước định này cần sửa đổi một chút. Một vị tộc lão khác nói: - Một con tin đổi một tháng, Khương Hồng Võ có thể đồng ý hay không? Ba tháng, đây quả thực là đủ để dụ hoặc bọn hắn, Khương Phàm không thể không chiến. Thế nhưng... Tần Chính Thanh vẫn rất xoắn xuýt, chẳng may bị thua thì sao, liên tục mấy tháng thậm chí một năm không ra tay? Mặt mũi hoàng thất còn để đâu được! - Các ngươi cảm giác, ta sẽ thua bởi tên con hoang này? Lục hoàng tử quay đầu, nhìn bọn hắn cười lạnh. - Từ khi ta sinh ra đã dùng Tẩy Tủy Dịch điều trị thân thể, tám tuổi thức tỉnh linh văn, tu luyện các loại võ pháp, được Kỳ Thiên điện và hoàng thất dạy bảo. Ta chiến đấu vô số trận, kinh nghiệm phong phú. Mà hắn? Ha ha, nếu thật phải tính toán ra, tuy chỉ là mới thức tỉnh một năm thôi, nhưng tên Khương Phàm này đã từ Linh Anh cảnh lên tới Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên, chỉ dùng một năm, cảnh giới của hắn đã có bao nhiêu kiên cố? Lại đã ăn bao nhiêu đan dược? Ta có tuyệt đối nắm chắc sẽ thắng hắn! Lục hoàng tử nói xong, ngạo nghễ quay người, lần nữa giằng co với Khương Phàm, hào hùng hò hét quanh quẩn khắp hoang dã: - Khương Phàm, tiếp chiến!! Bọn người Tần Chính Thanh suy nghĩ. Thiên phú và thực lực của Lục hoàng tử bọn hắn đều rõ như ban ngày. Trận này có chín phần thắng. - Cược? Bọn người Tần Chính Thanh trao đổi ánh mắt, chậm rãi gật đầu: - Cược! - Một người, đổi ba tháng? Khương Phàm bị lay động. Ngay cả Khương Hồng Võ cũng bắt đầu cân nhắc. Bọn hắn bắt cóc con tin đến Thiên Sư tông quả thật dùng để uy hiếp hoàng triều, nhưng, cũng sẽ triệt để chọc giận hoàng triều. Khương Hồng Võ đã nghĩ sẽ tùy cơ ứng biến. Lợi dụng tình thế các tông La Phù đang hỗn loạn phức tạp sẽ mau chóng hình thành liên minh, cùng nhau đối kháng hoàng triều. Nhưng như thế sẽ gặp phải rất nhiều biến cố, cũng sẽ xuất hiện rất nhiều nguy hiểm. Nếu như có thể có mấy tháng xử lý thì có thể liên hợp thế lực La Phù tốt hơn. Nói không chừng mình còn có thể lợi dụng thời gian quý giá này, trùng kích Niết Bàn cảnh. - Vương gia, nên cân nhắc thận trọng! Yến Tranh và Côn Bác trao đổi ánh mắt, nhắc nhở Khương Hồng Võ. Không phải bọn hắn không tin Khương Phàm, mà thời gian Khương Phàm tu luyện quá ngắn. Lục hoàng tử lại là Thánh phẩm song linh văn, kiếm thuẫn song binh văn, quả thực là vì chiến đấu mà sinh ra. Nạp Lan Thanh Lạc cũng đang thuyết phục Khương Phàm, đây cũng không phải là trò đùa. Chẳng may thất bại, Lục hoàng tử còn có thể trực tiếp giết hắn. - Chính ngươi quyết định đi! Khương Hồng Võ tôn trọng lựa chọn của Khương Phàm, mặc dù đối với Khương Phàm cũng không có lòng tin gì, nhưng trên người Khương Phàm có rất nhiều bí mật. - Nếu như... Ngươi nhất định kiên trì, liền cược một tên! Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm sáng lên liền biết tên điên này đã bắt đầu suy tính. - Một tên, chính là ba tháng. Nếu như có thể có ba tháng đổi lấy an toàn, cũng không tệ. Dạ Thiên Lan cảm giác vẫn à có thể thử một chút: - Ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị hắn tính kế. Khương Phàm đã có quyết định, đi đến phía trước, giơ tay lên duỗi về phía trước: - Ta cược một năm!! - Khương Phàm!! Sắc mặt bọn người Khương Hồng Võ đại biến. Không phải nói ba tháng sao? - Tốt! Có dũng khí! Đáy mắt Lục hoàng tử lộ ra tinh quang, lên tiếng hô to. - Khương Phàm, trở về! Chúng ta không thể cược bốn tên. Yến Tranh quát tháo. Bọn hắn tính cả Hình Luyện, trong tay có bảy tên tù binh. Nếu như thua, đối phương khẳng định sẽ yêu cầu Đại hoàng tử, Sở Uyên, Đinh Linh Lung và Lục Tử Ngâm. Còn lại Hình Luyện và tên giả mạo, hoàng thất cần phải cũng không cần, đến lúc đó nói không chừng sẽ còn trực tiếp nhào tới. Cái này không phải là cược một năm, đây là cược sinh tử của tất cả mọi người ngay hôm nay. - Một năm, đối với chúng ta quá quý giá. Ta sẽ dùng mạng đi liều! Khương Phàm cũng cảm thấy áp lực, nhưng một thời gian trước linh văn đã thăng hoa, tối thiểu có lực đánh một trận. Nếu quả thật có thể tranh thủ thời gian một năm, hắn không tiếc tất cả cũng muốn tử chiến một trận. Hoàng thất, Kỳ Thiên điện, các cường giả Tây Cương rốt cuộc cũng đều động tâm. Nếu như có thể lấy lại được bốn người thì liền từ bỏ Hình Luyện và Tam hoàng tử. Sau đó... Bọn hắn có thể trực tiếp ở tại chỗ này khởi xướng tấn công, đem toàn bộ Khương gia bắt sống về hoàng thất. Về phần Thường Lăng, bọn hắn cho rằng Khương Hồng Võ sẽ không dám làm hại nàng. - Thời gian một năm, đối với chúng ta có chút ngắn. - Ta phải thêm điều kiện. Trong vòng một năm hoàng thất các ngươi không thể đụng vào Khương gia, cũng không thể đụng Thiên Sư tông và Nạp Lan gia. Tốt nhất, ngay cả La Phù cũng không thể. Một khi có phát hiện, ta sẽ lập tức ở Thiên Sư tông giải quyết con tin. Khương Phàm và Lục hoàng tử cách xa nhau năm mươi mét ra điều kiện. - Ta đại biểu cho hoàng thất, đồng ý. Lục hoàng tử không có ý kiến, bởi vì hắn khẳng định sẽ thắng định Khương Phàm. - Xin mời toàn thể hoàng triều, La Phù làm chứng! Khương Phàm hô to. - Chúng ta, làm chứng! Mười mấy vạn người cùng nhau lên tiếng, thanh chấn động cả hoang dã, bầu không khí bị nhen lửa.