- Ngươi im miệng! Đinh Linh Lung tức giận lập tức muốn nhào tới, hỗn đản ngươi đây chen miệng vào làm gì. - Ngài thả ta đi, ta khẳng định sẽ mang nghĩa phụ đến. Đúng rồi, ta còn có thể thuyết phục Thường Lăng, mời quốc quân Đan quốc đến. Lúc Khương Vương đề nghị để Đại hoàng tử chọn người Khương Phàm đã liền biết mình nên ra mặt. Cũng rõ ràng hiểu chính xác được ý đồ của Vương gia. - Điện hạ! Chọn ta đi! Đám người Đinh Linh Lung đều mong đợi nhìn Đại hoàng tử. Đại hoàng tử lại nghĩ tới tình huống bên trong xe vua. Lúc đó ngoại trừ Đinh Linh Lung, cũng chỉ có tên Nạp Lan Thanh Diệu mới gia nhập này nhào về phía hắn. Mà, so với hoàng thất và Kỳ Thiên điện, đúng là Nạp Lan gia và Đan quốc càng có thể hóa giải nguy cơ hôm nay. - Ta chọn Nạp Lan Thanh Diệu! Đại hoàng tử đã đưa ra quyết định. - Thả người!! Khương Hồng Võ ra lệnh, Huyết Ngục lập tức rút đao. Phốc phốc! Máu tươi phun ra ngoài. Khương Phàm lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ, tranh thủ thời gian uống vào một viên thuốc, ổn định thương thế. - Nạp Lan Thanh Diệu? Hoàng thất và người của Kỳ Thiên điện đều rất kỳ quái. Trước đó đã nghe nói tới tên Nạp Lan Thanh Diệu này là Sát Lục Chi Hỏa, còn đưa tới oanh động không nhỏ tại hoàng thành. Thế nhưng thời khắc thế này, làm sao lại thả hắn ra? - Đại điện hạ có ý gì? Người của Kỳ Thiên điện rất bất mãn, chúng ta muốn là Sở Uyên, là người một nhà. Cửu công chúa bỗng nhiên nói: - Đại ca là muốn mượn Nạp Lan Thanh Diệu, mời Nạp Lan gia ra tay. - Nạp Lan Sóc? Người của hoàng thất như có điều suy nghĩ, đều nhẹ gật đầu. Tam hoàng tử cố gắng trấn định bản thân đi đến đài cao, đang muốn trách cứ Khương Hồng Võ, hiện ra phong thái hoàng thất, nhưng bất chợt liêm đao sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực hắn. - Thành thật một chút, nếu nội tạng bị thương, so với ngươi nghĩ thì càng đau hơn rất nhiều. Đội viên Huyết Ngục khống chế liêm đao. Tam hoàng tử đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, cứng ngắc đứng ở nơi đó, lời cũng không dám nói. Đội viên Huyết Ngục tiếp tục đâm kích: - Ngươi qua đây, chúng ta bất luận như thế nào cũng sẽ không thả ngươi đi. Tam hoàng tử cắn răng, chịu đựng đau đớn. - Ta sẽ sống mà trở về. Khương Hồng Võ quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: - Ngươi phải chết, ngu xuẩn! Hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục, trăm miệng một lời: - Ngươi phải chết, ngu xuẩn. Tam hoàng tử lắc lư ánh mắt, bỗng nhiên hối hận. - Hai vị hoàng tử cứ như vậy mà bị khống chế. Các phương nghị luận ầm ĩ, rất không hiểu cách làm của hoàng thất. Mặc dù là đổi về được một thánh văn, nhưng hoàng tử đại biểu cho mặt mũi hoàng thất. Hai vị hoàng tử bị bắt, mặt mũi hoàng thất hoàn toàn không còn nữa. Khương Phàm trước tiên đi tìm Nạp Lan Thanh Lạc trong đám người: - Mau trở lại thành Bát Bảo, cần phải mời nghĩa phụ đến đây. - Đệ có cùng ta trở về không? Nạp Lan Thanh Lạc đã hiểu ý tứ, đây là muốn nhắc nhở phụ thân nên rời khỏi. Vừa vặn nhờ vào danh nghĩa đó, quang minh chính đại rời khỏi đây, sau đó... Nửa đường biến mất... - Ta không thể trở về, tỷ đi mau đi, phải nhanh lên. Khương Phàm nháy mắt với Nạp Lan Thanh Lạc. - Bảo trọng! Nạp Lan Thanh Lạc dùng sức ôm Khương Phàm vào lòng Mặc dù cho tới bây giờ đã phối hợp với Khương gia vô cùng đặc sắc, nhưng mà dù sao cũng đang bị đoàn đoàn Tây Cương bao vây, bọn người Khương Hồng Võ rốt cuộc có thể thuận lợi trở về La Phù hay không vẫn là một ẩn số. Người của hoàng thất thấy cảnh này âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này cũng không tệ lắm. - Thường Lăng Tông Sư, xin mời quốc quân đến đây. Muốn trấn an Khương Hồng Võ, chỉ có thể để Nạp Lan gia liên thủ với Đan quốc. Khương Phàm vừa tìm được Thường Lăng. - Ta... Tận lực đi. Thường Lăng do dự một lát, nhẹ gật đầu, phân phó người bên cạnh về Đan quốc. Người của Kỳ Thiên điện trao đổi ánh mắt, âm thầm lắc đầu. Hoàng thất vẫn luôn muốn xử lý Nạp Lan gia và Đan quốc, không nghĩ tới bây giờ lại phải nhờ đến hai nhà. Mà, trải qua chuyện này, cả nước đều sẽ nhắc lại ngũ thánh văn đã từng có trước kia. Đây đối với hoàng thất chính là bất lợi. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tùy theo bọn hắn thôi. - Tịch Dao đâu? Thường Lăng thấp giọng hỏi Khương Phàm. - Nàng vẫn ổn. Khương Phàm yên lặng điều trị thương thế trước ngực, không dám đi dò xét tình huống trong thanh đồng tiểu tháp. Chắc hẳn Tịch Dao bây giờ đang vô cùng khó xử, vô cùng đau đớn. - Nàng làm sao có thể ổn được! - Cô giao nàng cho ta, ta có thể cứu nàng. Thường Lăng thấp giọng thúc giục. Khương Phàm lắc đầu cười cười: - Cô muốn cứu nàng hay là muốn đan dược trong tay nàng? - Ngươi đang nói cái gì? Sắc mặt Thường Lăng hơi thay đổi nhưng lập tức khôi phục bình thường. Khương Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, ép tiếng nói đến thấp nhất: - Đan dược đang trên tay của ta, muốn không? Thường Lăng bình tĩnh nhìn sẽ Khương Phàm: - Cho ta, điều kiện tùy ngươi! - Ta muốn cô! - Ta không có đùa giỡn với ngươi. - Ta cũng không có đùa giỡn với cô. Thành Bát Bảo! - Phụ thân, chúng ta nên rời khỏi đây thôi. Hai ngày sau, Nạp Lan Thanh Lạc đã chạy về gia tộc. Trong trang viên gia tộc xa hoa nhìn qua vẫn còn bình tĩnh như thường ngày. Các tộc nhân ra ra vào vào, nhiệt tình bận rộn hội bán đấu giá sắp đến. Nhưng từ tộc nhân đến cung phụng, từ thị vệ đến quản gia, bọn họ đều đã hoàn thành chuẩn bị. Bộ phận vài bộ phận không đồng ý bị sớm tạm giam, chuẩn bị đến lúc đó cùng áp đi. - Khương Hồng Võ có thể chống đỡ được sao? Nạp Lan Sóc nhìn trang viên quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên có chút không buông bỏ được. Trang viên này, tòa thành này là nơi Nạp Lan gia đã kinh doanh hai trăm năm qua. Bọn hắn đi, nơi này sẽ biến thành dạng gì? - Bọn người Đại hoàng tử đều đại biểu cho tương lai hoàng triều, hoàng thất không hoàn toàn nắm chắc sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Nếu như Khương Hồng Võ có thể đứng vững trước áp lực, không nhận kích thích khác thì hẳn là có thể thuận lợi rời khỏi Tây Cương. - Nhưng... Con rất nể trọng dũng khí của và mưu lược của bọn họ, nhưng rất hiển nhiên, Khương Hồng Võ là đang triệt để đối mặt với hoàng triều. Hoàng triều tuyệt đối sẽ không cho phép liên tiếp gặp phải nổi nhục này.