Số lượng lớn thủ vệ thành Hoàng Phủ cũng chỉnh tề bộ pháp, nện bước nặng nề đuổi tới. Khương Hồng Võ đứng ở phía trước, vác lấy Cuồng Đao, lạnh lùng giằng co với bọn hắn. Hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục bao vây lấy bọn người Đại hoàng tử, không chỉ cắm liêm đao ở ngực bọn hắn mà còn đặt thêm mấy thanh liêm đao trên cổ. Ai dám tập kích, hoặc là dẫn phát hỗn loạn, những thanh liêm đao sắc bén này có thể chém chết bọn hắn trước tiên. - Khương Hồng Võ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thừa dịp chuyện còn có chỗ hòa hoãn thì nhanh thả bọn họ ra. Nếu không, coi như ngươi có thể rời khỏi thành Hoàng Phủ này nhưng cũng không thể rời khỏi Tây Cương. Hoàng thất sẽ không cho phép ngươi mang theo Đại hoàng tử cùng những thánh văn này rời khỏi! Viện trưởng hoàng thất võ viện, Thái Thúc Hoành trợn mắt nhìn. Phụ mẫu nó, hắn náo loạn quá lớn rồi! Đại hoàng tử, tứ đại thánh văn, còn có kỳ tài luyện đan Nạp Lan Thanh Diệu. Toàn bộ bị bắt hết? Sau khi tin tức truyền về hoàng thành, nếu thật có sơ xuất gì, tương lai viện trưởng là hắn đây chỉ sợ chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi. Các trưởng lão Kỳ Thiên điện khẩn trương lại tức giận. Quá ngoài ý muốn. Khương Hồng Võ vậy mà lại giết tới đây, lại còn tận diệt những 'Bảo bối' này. - Thanh Diệu!! Thanh Diệu của ta!! Nạp Lan Thanh Lạc nóng nảy chen đến phía trước liền muốn xông lại. Sợ hãi, lo lắng, tức giận, trên mặt thể hiện vô cùng đúng chỗ. - Nhị tỷ... Đừng tới đây! Khương Phàm phối hợp hô to. - Thả Thanh Diệu ra, chúng ta không có quan hệ với chuyện này! Thả đệ ấy ra. Nạp Lan Thanh Lạc còn muốn xông về phía trước, lại bị người của hoàng thất võ viện cưỡng ép kéo về. Đến lúc nào rồi còn loạn cái gì?! Đại hoàng tử chịu đau đớn, cố gắng trấn định: - Khương Hồng Võ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? - Đàm phán! Khương Hồng Võ lạnh lùng nói ra. - Gọi đám lão gia hỏa hoàng thất kia qua, ta muốn ngay tại thành Hoàng Phủ này, cùng bọn hắn mặt đối mặt bàn bạc một lần. - Được thôi, cái này dễ nói!! Hoàng thất đã sớm muốn nói chuyện với ngươi rồi. Chuyện ở Bắc Cương hoàn toàn là do cái tên lão Tam ngu xuẩn kia làm, hắn đều không có được hội tộc lão hoàng thất phê chuẩn qua. Đại hoàng tử thầm mừng trong lòng, chỉ cần là đàm phán liền dễ nói. Nói rõ Khương Hồng Võ đang cố ý hoà giải, cũng nói hắn sẽ không dễ dàng giết mình. Bọn người Sử Uyên đều thở phào, chí ít còn có hi vọng. - Đem tin tức đưa về hoàng thành! Trưởng lão Kỳ Thiên điện lập tức phân phó. Số lượng lớn thị vệ hoàng thất gạt đám người ra, nhanh chóng rời khỏi. - Khương Hồng Võ? Thường Lăng cưỡi Bạch Ngọc Tượng đứng ở đằng xa, tâm tình cũng khó mà bình tĩnh. Vị này Khương Vương thật đúng là ngoài dự liệu. Tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ nấp ở Thiên Sư tông, hoặc là mượn nhờ Khương Phàm xin thánh địa giúp đỡ. Không nghĩ tới hắn lại tự mình giết tới đây. Thủ đoạn này, phách lực này, tư thái này, không hổ là hậu đại quân vương Bắc Cương. Thái Thúc Hoành nhìn thấy Thường Lăng đi tới liền đẩy đám người ra bước nhanh tới chỗ nàng: - Đại hoàng tử mặc dù có chỗ mạo phạm, nhưng dù sao cũng là trưởng tử hoàng thất, ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn. - Ta cứu không được hắn. Thường Lăng thản nhiên nói. Cường thế trước đó đâu? Sau khi Đại hoàng tử rời khỏi trang viên, vị viện trưởng này còn rất uy phong, suýt chút nữa liền muốn để các thị vệ của nàng lột y phục ra kiểm tra. - Không yêu cầu xa vời ngươi cứu người, nhưng xin ngươi ra mặt, giúp ổn định Khương Hồng Võ. Thái Thúc Hoành nhắm mắt nói. Dưới trường hợp này, có thể ổn định Khương Hồng Võ chỉ có vị nữ nhi quốc quân Đan quốc này. Thường Lăng rất không nguyện ý nhúng tay, nhưng trong trường hợp này, nếu khoanh tay đứng nhìn cũng không thích hợp. - Khương Vương, ta là Thường Lăng của Đan quốc. Thường Lăng đi xuống khỏi lưng Bạch Ngọc Tượng, đi đến chỗ Khương Hồng Võ đang khẽ vuốt cằm phía trước. - Ngài hi vọng đàm phán, nói rõ ngài cố ý kết thúc kiểu đối kháng bất lợi hai bên này. Sau khi hoàng thất nhận được tin tức hẳn là rất nhanh liền trở lại. Ngài xem, có phải trước tiên nên rút đao ra hay không? Thường Lăng nhẹ lời khẽ nói. Khương Hồng Võ thản nhiên nói: - Thân thể Quốc quân tốt chứ? Thường Lăng mỉm cười nói: - Thân thể phụ thân cứng rắn, chỉ là quanh năm bế quan luyện đan, rất ít để ý tới chuyện bên ngoài. Khương Hồng Võ gật đầu: - Năm đó lúc phụ thân ta khoẻ mạnh, một mực hy vọng có thể đến Đan quốc gặp quốc quân một chút, đáng tiếc... Thường Lăng thuận theo hắn, nói: - Khương gia đời đời trấn thủ Bắc Cương, Đan quốc tận sức vì hoàng triều luyện đan, trách nhiệm hai nhà đều là trọng đại, cũng đều làm đến không còn chút sức lực nào. Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Hồng Võ khó được lộ ra mấy phần ý cười: - Nếu tính từ tổ tông, bối phận ta lớn hơn ngươi. Gọi ngươi một tiếng muội muội, được chứ? Thường Lăng có chút cúi đầu. - Sao dám mạo phạm. - Ngươi năm nay mười sáu tuổi, nghe nói trình độ đan thuật đã là cấp Tông sư, chờ mong ngươi có thể tái hiện vinh quang Thường Hi của Đan quốc lúc trước, sinh thời có thể đột phá đến cực hạn Đại Tông Sư, lại có thể tiến tới cảnh giới Đan Vương kia. - Mượn những lời của ca ca, ta sớm đã tuyên thệ cả đời hiến thân vì đan thuật, nhất định hết sức nghiên cứu, không phụ kỳ vọng tiên tổ. Thường Lăng nói là đến giúp ổn định, kết quả đi theo Khương Hồng Võ thành nói chuyện phiếm. Khương Hồng Võ hỏi tùy ý, không ngừng dẫn đến quan hệ đã từng có giữa Khương gia với Đan quốc. Thường Lăng tùy ý ứng phó, đã duy trì lấy lễ phép, lại đề phòng giọt nước tràn ly. - Đủ rồi!! Thái Thúc Hoành nhịn không được, gọi Thường Lăng lại, thấp giọng nói: - Ta là mời ngươi tới cứu người, ngươi đang làm gì vậy? Trò chuyện việc nhà sao! - Thái Thúc viện trưởng, ta đang rút ngắn quan hệ, hòa hoãn không khí. Trò chuyện một chút, nói không chừng liền có thể để bọn hắn rút đao. Chẳng lẽ, ngươi để cho ta trực tiếp ra lệnh cho bọn họ? Thường Lăng nhìn thẳng mắt Thái Thúc Hoành, vừa lãnh đạm lại không mất đi cường thế, bên trong trầm ổn lại mang theo vài phần uy nghiêm. - Ngươi tiếp tục đi! Thái Thúc Hoành ngăn chặn hỏa khí. Mình có chút vội vàng rồi!