Khương Phàm không để ý nàng thể hiện khoa trương, hắn nhức đầu là thái độ của Đan quốc. Trạch viện chuyên môn trong Kỳ Thiên điện! Bốn học viên hoàng thất võ viện một đường phóng trở về, phá tan cửa phòng Sở Uyên. - Chúng ta làm được rồi! Sở Uyên vừa muốn giận dữ mắng mỏ, lại bị câu nói đầu tiên của bốn người kéo lại hứng thú. - Chúng ta nghĩ ra được một chủ ý. Thường Lăng vô cùng thích sạch sẽ, mỗi đêm đều sẽ tắm suối nước nóng. Chúng ta lừa gạt Nạp Lan Thanh Diệu đến nơi đó, sau đó... Ném hắn vào!! Bốn người bình phục lại tâm tình, nhanh chóng nói ra tình huống. - Sau đó? Sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn của Sở Uyên dần dần hiện ra một vòng tươi cười. Suối nước nóng? Ném vào rồi? Thật thua thiệt suy nghĩ của mấy tên này ra. - Trang viên Đan Tông nổi loạn! Bốn người cũng lộ ra dáng tươi cười, chỉ là cười có chút xấu hổ. - Ha ha... Sở Uyên khoan khoái cười to. Thường Lăng vậy mà cũng có hôm nay? Để cho ngươi mỗi ngày giả trang thánh khiết, để cho ngươi mỗi ngày thanh cao tự ngạo. - Tin tức tràn ra chưa? Sở Uyên rất hài lòng chuyện lần này bọn hắn làm. Bốn người trao đổi ánh mắt: - Còn chưa. - Còn đứng ngây đó làm gì? Đi rải tin tức, huyên náo để toàn thành đều biết. Để Thường Lăng chịu nhục, để Nạp Lan gia hổ thẹn. Bất quá phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đem chuyện kéo tới trên thân chính các ngươi, càng đừng kéo tới trên người của ta. Thời điểm truyền tin tức, liền nói Nạp Lan Thanh Diệu háo sắc... Sở Uyên nói nói, rốt cuộc cũng chú ý tới thái độ quái lạ trên mặt bọn họ. - Xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi? Hình như Nạp Lan Thanh Diệu đã chạy. Thường Lăng phong tỏa trang viên Đan Tông, đi đến dinh thự Nạp Lan gia. Mà... Chúng ta gặp tập kích, bốn người bị bắt đi. Bốn người họ không còn dám nhìn thẳng ánh mắt Sở Uyên. Biểu hiện trên mặt Sở Uyên dần dần âm trầm xuống, một cỗ uy thế bức người tràn ngập gian phòng. - Các ngươi, lặp lại lần nữa? Vào lúc này, bên ngoài hỗn loạn lung tung, rất nhiều tiếng quát lớn nương theo năng lượng oanh minh, chấn động dinh thự. Thường Lăng cưỡi Bạch Tượng, dưới ủng hộ của các hộ giả Đan quốc, nàng trực tiếp một đường vọt vào ngoài viện Sở Uyên. Sở Uyên quét mắt nhìn bốn người một chút sau đó đi ra ngoài: - Thường Lăng Tông Sư, đêm hôm khuya ngủ không được, tìm ta tán gẫu sao? Ha ha, không rảnh! Ánh mắt Thường Lăng lạnh lùng rơi trên người Sở Uyên: - Bên ngoài nếu như xuất hiện bất kỳ tin đồn nào, Đan quốc sẽ tạo áp lực với Kỳ Thiên điện trước tiên. Cái này sẽ không cần mạng của ngươi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi dễ chịu. Sở Uyên đương nhiên sẽ không thừa nhận: - Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Thường Lăng không cùng hắn nói nhảm nửa câu, chỉ vào bốn học viên hoàng thất võ viện phía sau hắn: - Bọn hắn, giao cho ta! - Chúng ta là học viên nội viện hoàng thất võ viện, không nhận quản chế của Đan quốc ngươi. Ngươi nói giao cho ngươi liền giao cho ngươi sao, ngươi cho rằng ngươi là ai! Bốn vị học viên kích động quát to. Thường Lăng lạnh lùng nhìn Sở Uyên, chờ hắn đáp lại, cũng chậm rãi giương lên cánh tay mảnh khảnh, tùy thời hạ lệnh các hộ giả Đan quốc bên cạnh. - Xảy ra chuyện gì? Lục Tử Ngâm cùng Đinh Linh Lung đều đi tới, số lượng lớn cường giả Kỳ Thiên điện cũng từ các nơi tụ tới. - Ta, không biết ngươi đang nói cái gì. Sở Uyên lắc đầu, quay người trở về gian phòng của mình. Mặc dù thái độ quật cường, nhưng cũng tương đương là từ bỏ bốn tên học viên hoàng thất võ viện. - Bắt lấy!! Thường Lăng thét lên một tiếng ra lệnh, các hộ giả Đan quốc như hổ sói nhào tới. - Thả ta ra! - Chúng ta muốn về võ viện, chúng ta muốn tìm sư tôn. - Buông ra... Buông ra... Bốn người điên cuồng giãy dụa, lại bị dùng sức đè đầu xuống, kéo về đội ngũ. - Ta ở trong trang viên Đan Tông... các ngươi, ai không phục, tới tìm ta. Nhưng lần tiếp theo, không có giải quyết tốt như vậy đâu. Thường Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn bọn người Lục Tử Ngâm, mang theo các hộ giả Đan quốc rời khỏi dinh thự. Tuy chuyện phát sinh đêm khuya hôm nay mặc dù huyên náo lại khẩn trương, nhưng khi hai bên khống chế xuống cũng không gây nên oanh động nào. Thậm chí cũng không có mấy người biết. Dù có biết cũng đều làm bộ không biết. Ngay cả hoàng thất võ viện, sau khi nhận được tin tức cũng đều không lại đi mạo phạm Thường Lăng. Mấy tên học viện kia, từ bỏ! Ba ngày sau, đại hội Đan Tông cử hành đúng hạn. Hội trường thiết lập tại trung tâm thành Hoàng Phủ. Một bệ đá ba trăm mét rộng lơ lửng ở giữa không trung, phía trên có mười cái đỉnh lô, Hỏa nguyên lực nồng đậm bao phủ bệ đá, những dây lụa treo trên đấy giống như ánh lửa. Khán đài mười sáu tầng bao quanh bệ đá có thể chưa tới một trăm ngàn người trở lên. Sắc trời vừa sáng, hội trường đại hội đã ngồi đầy người. Tiếng người huyên náo vô cùng náo nhiệt. Mọi người đang mong đợi Tây Cương đại tuyển ba năm một lần, chứng kiến thiên tài đỉnh cấp luyện đan được sinh ra. Đại diện các đại tông môn cùng thế gia đến từ khắp nơi ở Tây Cương đã sớm ra trận. Các thế lực quan trọng của Hoàng thất võ viện và Kỳ Thiên điện cũng đều chiếm cứ vị trí chủ yếu. Thời điểm Thường Lăng cưỡi Bạch Ngọc Tượng đi đến hội trường, không khí náo nhiệt đạt đến cao nhất. - Thường Lăng! Đó chính là con gái của quốc quân Đan quốc! - Luyện Đan sư thiên phú nhất đan quốc gần trăm năm nay, quốc sắc thiên hương, đẹp như tiên tử, năm nay mười sáu tuổi, cũng đã là Luyện Đan sư cấp Tông sư. Đáng tiếc, lúc mười tuổi đã ở ngay trên đại điển Đan quốc tuyên thệ hiệu trung với Đan quốc, cả đời không gả. Nếu nàng không như vậy, toàn bộ nam tử Lang Gia quốc đều sẽ vì nàng mà điên cuồng. - Thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời), cũng chỉ như vậy thôi! Những người ở gần phía trước tranh nhau quan sát, muốn xem rõ ràng, người phía sau gấp đến kém chút vọt tới phía trước. Nếu như không phải các hộ giả áo lam Đan quốc cưỡi mãnh cầm xoay quanh ở trên không thì tình hình cơ hồ liền sẽ mất khống chế. Một trăm Luyện Đan sư tương lai từ các nơi Tây Cương, từ tám con đường riêng biệt đi đến hội trường, leo lên bệ đá giữa không trung. Biển người reo hò, hô to tên Đan sư thiếu niên mình nhìn trúng hoặc đã bỏ tiền đặt cược.