Thiên Cực giới dựa theo kế hoạch, lặng lẽ rời khỏi Thương Huyền đại lục, lui vào hư không hải vực Nam Bộ ẩn nấp, để tránh lọt vào trận báo thù của Khương Phàm. Bọn chúng gặm nuốt thi hài mình sưu tập được, tận hết khả năng bồi dưỡng Trùng tộc càng mạnh hơn, càng hung hãn hơn. Đồng thời phái ra hai đợt Trùng tộc, bí mật rời khỏi Thiên Cực giới. Một đợt Trùng tộc đến Xích Thiên Thần Triều, chuyển giao hai tù binh là Lan Nặc cùng Bách Lý Mạc Yêu. Một đợt dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Long tộc, thừa dịp Long tộc còn không biết bọn chúng sưu tập được thần cốt thần huyết từ trong thâm không, mau chóng từ nơi đó lừa gạt chút tài nguyên, tiếp tục bồi dưỡng Trùng tộc càng lớn mạnh hơn, hung hãn hơn. Thương Huyền sắp bộc phát chiến tranh, muốn sống được càng lâu, thậm chí là sống đến cuối cùng, chỉ có thể là tự thân cường đại!! So sánh sự khẩn trương giữa Cửu Lê Ma tộc với cùng Thiên Cực giới, Chí Tôn Hoàng Đạo càng đề phòng cao độ hơn. Nhất là Đại Quang Mang Thần Điện, lúc này đây chính là thời điểm bọn hắn suy yếu nhất, lúc ấy Thần Tôn còn tru diệt nhiều vị Thánh Vương Thánh Hoàng của Sí Thiên giới, sau khi Khương Phàm khôi phục, lúc nào cũng có thể khống chế vũ khí thần bí, đụng tới phía thần điện. Cho nên, sau khi bọn hắn khẩn cấp thương nghị, đã quyết định điều động toàn bộ bí bảo phong tồn đi ra, có thể phong phú pháp trận thì phong phú pháp trận, có thể nuôi dưỡng cường giả thì bồi dưỡng cường giả. Nội tình hơn hai vạn năm tại thời kì đặc thù này đã bị kích phát ra toàn diện. Mạnh như Xích Thiên Thần Triều cùng Tru Thiên Thần Điện cũng không dám chủ quan, bởi vì Khương Phàm làm việc đều là không tuân theo lẽ thường. Ngươi càng cảm thấy không thể nào, Khương Phàm càng có khả năng làm như vậy. Cho nên, nên đề phòng thì đề phòng, nên tăng lên thì tăng lên. Xét thấy loạn cục Thương Huyền trước mắt, bọn hắn đều cho rằng là đến Chí Tôn Hoàng Đạo bọn hắn, thậm chí là tình trạng sinh tử tồn vong của Thương Huyền đại lục, cũng đều bắt đầu giống như Quang Mang Thần Điện, bắt đầu dùng tài nguyên tổ địa dự trữ, bao gồm cả tuyệt thế bảo thạch lấy được từ Thiên Khải chiến trường, bao gồm cả bảo vật cực đoan sưu tập, trân bảo bí mật phát hiện khác từ trên chiến trường! Bọn hắn muốn bồi dưỡng càng nhiều Thánh Linh Thánh Vương, thậm chí là... Thánh Hoàng! Cũng chính là giống như Khương Phàm, bọn hắn đã bắt đầu dùng tài nguyên phong phú cứng rắn đẩy!! Trong tất cả hoàng đạo, thoải mái nhất thuộc về Phù Tang Thần Cung. Đầu tiên, bọn chúng không có trực tiếp tham dự trận chiến tại Thiên Trụ sơn. Thứ hai, bọn chúng không bị thương nặng giống như hoàng đạo khác. Thứ ba, bọn chúng vừa mới được hai đại hoàng tộc hiệu trung, lực ảnh hưởng tại Đông Bộ đã cường đại chưa từng có. Quan trọng nhất chính là, bọn chúng có được Phù Tang Thần Thụ!! Cho nên Khương Phàm sắp triển khai báo thù, khẳng định lựa chọn đầu tiên không phải là bọn chúng. Phù Tang Thần Cung! Nói là thần cung, kỳ thật không có cái gọi là cung điện gì cả, mà chính là một gốc đại thụ che trời. Phù Tang Thần Thụ hoàn toàn không phụ cái tên che trời của nó, đột ngột nhảy lên chín vạn mét, đỉnh phá trời cao, từ dưới đi lên trọn vẹn chín tầng tán cây, mỗi tầng tán cây đều trải rộng ra hơn trăm dặm, chín tầng chỉ lên trời, như là biểu tượng cửu trọng thiên, thân cây tráng kiện hùng uy, giống như cự nhạc, nơi thô nhất có thể đạt tới vạn mét, rễ cây lan tràn tại địa tầng rộng lớn, phạm vi trải rộng hơn nghìn dặm, từ rễ già đến rễ mới, số lượng cơ hồ không cách nào đánh giá được rõ ràng. Phù Tang Thần Thụ danh xưng Thái Dương Thần Thụ, từ rễ cây đến thân cây đến nhánh cây, rồi lại đến lá cây, đều trải rộng đường vân mặt trời hừng hực, liệt diễm mạnh mẽ, nở rộ ánh sáng chiếu xa vạn trượng. Ánh sáng của nó có thể chiếu thấu thâm không, soi sáng Thiên Khải chiến trường, càng chiếu sáng mười vạn dặm Đông Bộ. Trong phạm vi mười vạn dặm này, không có ban đêm, chỉ có ban ngày, cũng không có một con sông hay rừng rậm nào, chỉ có sa mạc vô tận. Có thể nói là, chỗ ánh sáng đi tới đều là lãnh địa thần cung khống chế!! Thương Huyền đại lục thậm chí trong hải vực Đông Bộ, tất cả chim muông có được huyết mạch Kim Ô đều hội tụ ở đây, số lượng mặc dù không khủng bố như Thao Thiết, nhưng cũng là gần mấy triệu con, phân biệt ở trong tán cây với cấp độ nhau trên Phù Tang Thần Thụ. Đỉnh cao nhất của tán cây, không thể nghi ngờ chính là Kim Ô Yêu tộc!! Làm một trong mười hai Yêu Tổ Hồng Hoang, bọn chúng nương theo tài nguyên tự nhiên mà Phù Tang Thần Thụ cung cấp, phát triển cường thịnh, hùng cứ phương đông, uy danh cực thịnh. Bọn chúng dám khiêu chiến cùng Man Hoang Chiến tộc của Đông Bắc Bộ, cũng dám khiêu khích Sinh Mệnh Thần Điện của Đông Nam bộ, càng không sợ Xích Thiên thần triều của Trung Vực Đông Bộ, cho dù là phía sau có Huyền Vũ Đế tộc, giữa nhau cũng chỉ đơn giản là liên quan hợp tác. - Xích Thiên Thần Triều cao ngạo lại chủ động tới hợp tác với chúng ta, xem ra bọn chúng là khẩn trương thật. Một con Tam Túc Kim Ô đứng tại đỉnh Phù Tang, đưa mắt nhìn Chu Diễm đã đi xa. Thân chim màu vàng như đúc bằng vàng ròng, từng đường vân mặt trời cổ lão mà thần bí lưu chuyển ở giữa lông vũ, lộ ra vẻ tôn quý phi phàm, nhưng liệt diễm khủng bố đang phun trào lại đều đốt ra từng vết rách ở không gian xung quanh. Nó là Thái Tổ của Kim Ô Yêu tộc, lão tổ tông cảnh giới Thánh Hoàng! - Không phải không chịu đến, là không dám tới. Xích Thiên Thần Triều bây giờ không chỉ có muốn phòng Khương Phàm, mà còn phải phòng Man Hoang Chiến tộc. Khương Phàm khống chế thế giới Hỗn Độn, Man Hoang Chiến tộc lại có thể xé rách không gian, hai bên đều là xuất quỷ nhập thần, bọn hắn không thể không phòng. Thái Tổ phát ra tiếng cười lạnh lẽo, Xích Thiên Thần Triều cao ngạo vậy mà cũng có thời khắc chật vật như thế. - Thái Tổ, ngài cảm giác trận đầu của Khương Phàm sẽ chọn cái nào? Thái Hoàng có chút cười trên nỗi đau của người khác, nếu như không phải đám ngu xuẩn kia hoài nghi bọn chúng, còn uy hiếp bọn chúng, cũng sẽ không trở thành tình trạng luân lạc tới bây giờ.