- Sao ta lại xác định bên trong lại là Thông Linh Quả mấy khiếu? - Có một cách là trực tiếp lột ra, nhưng nghe nói kén cây của Thông Linh Thụ là có hơn ngàn tầng, một khi phá hủy kén cây, Thông Linh Quả ở bên trong sẽ chịu ảnh hưởng, rất khó lại tiếp tục sinh trưởng. - Cách thứ hai chính là tìm thụ yêu, hoặc là linh văn thực vật, cẩn thận cảm ngộ tình huống bên trong kén cây, suy đoán số khiếu của Thông Linh Quả. - Mang nó về Sí Thiên giới. Khương Phàm giấu kích động ở trong lòng, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí thanh lý rễ cây, tận lực giữ vững Thông Linh Thụ hoàn chỉnh. - Không nên gấp gáp, từ từ thanh lý, tuyệt đối không được phá hủy sinh cơ, Thông Linh Thụ rất yếu đuối. Đan Hoàng cũng nhắc nhở. - Sư phụ, ngài nói cái ba cái kén cây này có khả năng đã nuôi dưỡng mấy vạn năm không? Khương Phàm kìm nén không được kích động. Nếu thật sự là Bát Khiếu Thông Linh Quả, chẳng phải mang ý nghĩa Đan Hoàng có thể sống lại sao? - Khó mà nói được. Cây này hẳn là đã ở chỗ này sống mấy trăm ngàn năm, hẳn là đã tồn tại trước khi thế giới mới trầm luân địa tầng, xem mấy con khỉ ở nơi này có thể kiềm chế tham lam lại hay không. Đan Hoàng đương nhiên chờ mong có thể là Bát Khiếu Thông Linh Quả, nhưng... - Nếu như nếu đổi lại là ta, khẳng định sẽ đặc biệt giữ lại một cái. Một mực sinh trưởng, vĩnh viễn không động vào. Lời Khương Phàm nói càng giống như đang an ủi bản thân. Trước đó hắn xác thực không có nghĩ qua có thể tìm kiếm cơ hội cho ân sư sống lại, bởi vì Đan Hoàng chỉ còn là linh hồn, đây căn bản là chuyện không thực tế. Nhưng, hi vọng đột nhiên bày ở trước mặt, hắn thực sự không nguyện ý đây chẳng qua chỉ là một huyễn tưởng tươi đẹp. - Ngươi ngược lại là nói chuyện đi, đây là cái cây gì? Đông Hoàng Như Yên kỳ quái nhìn Khương Phàm. - Là cây... Khương Phàm đang muốn trả lời, hơi sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu tiếp cận Đông Hoàng Như Yên. - A!! Đông Hoàng Như Yên bị con mắt phát sáng của hắn dọa cho lui lại mấy bước, theo bản năng nắm chặt cổ áo: - Ngươi... Ngươi muốn làm gì! - Cô là thụ linh văn? Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Yên, con mắt nào chỉ là tỏa ánh sáng, cũng bắt đầu đầy máu. - Ta là Không Gian Thánh Thụ! - Cô đi thử một chút, nhanh, thử một chút. - Thử cái gì? - Mau tới đây, thử sinh ra cảm ứng cùng cái cây này, tìm kiếm linh quả bên trong kén cây có mấy khiếu. - Cái gì vài khiếu? - Chính là mấy cái lỗ. Đông Hoàng Như Yên không hiểu thấu mà nhìn Khương Phàm, lại đụng chút ánh mắt cùng tỷ tỷ: - Ngươi nói trước đi đây là cây gì? - Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, là bảo thụ thần kỳ. - Cửu Khiếu Thông Linh Thụ? Sao ta chưa từng nghe nói qua. - Ta nghe nói qua là được rồi. Nhanh, nhanh nhanh nhanh. - Ngươi lui lại, giữ một khoảng cách với ta. Đông Hoàng Như Yên cảnh giác Khương Phàm, cẩn thận từng li từng tí đi đến phía trước kén cây, nhưng đang muốn dò xét, lại ngẩng đầu lên nói: - Có chỗ tốt gì? - Chút chuyện nhỏ này còn có chỗ tốt hơn? - Đó là đương nhiên, bản cô nương với ngươi không liên quan, vì sao phải làm việc cho ngươi. - Tốt tốt tốt, cô muốn cái gì? Đông Hoàng Như Yên xoay động đôi mắt, chăm chú nghĩ nghĩ: - Trong vòng mười năm, không thể đụng vào tỷ tỷ của ta. - Thành giao!! - Một trăm năm? - Không có vấn đề!! - Hai trăm năm? - Ta thề! - Quả quyết như thế? Đông Hoàng Như Yên nhấp nháy cái miệng nhỏ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy là lạ. Đây là ăn nói bịa chuyện, hay là thật? Đông Hoàng Như Ảnh rất im lặng, thản nhiên liếc mắt nhìn Khương Phàm. - Cô nhanh lên, một ngàn năm đều được. Khương Phàm lo lắng thúc giục. - Một ngàn năm ta đều đã chết, ai giám sát ngươi. Đông Hoàng Như Yên nói thầm, thử nghiệm cảm nhận nhịp đập Cổ Thụ. Lúc này, Long Cốt Cự Ngạc lại ầm ầm ù ù úp sấp chỗ sườn núi: - Các ngươi chơi cái gì vậy? Lục Mục Linh Hầu thật sự không có ở đây, hắc hắc, ta toàn đào sạch sẽ dược thảo của bọn nó! Thoải mái thật! - Đại Bảo, mau đến xem ta phát hiện cái gì! Khương Phàm tranh thủ thời gian chào hỏi Long Cốt Cự Ngạc. - Đại Bảo? Long Cốt Cự Ngạc đang mừng như điên bỗng dưng cứng ở trên mặt, trong lòng bỡ ngỡ một trận. - Đại Bảo? Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh đều dở khóc dở cười, trước đó còn gọi người ta là Đại Tặc, đột nhiên liền thành Bảo Bảo? - Đó là đồ tốt. Khương Phàm kìm nén không được kích động tràn ngập đang cuồn cuộn dậy sóng, nếu như không phải cự ngạc muốn đi đường vòng tới, bọn hắn không phát hiện được Thông Linh Thụ, không phát hiện được Thông Linh Thụ, liền có thể rơi xuống trong tay người khác, như thế này chỉ sợ Đan Hoàng cũng không còn cơ hội sống lại. Con cá sấu lớn này quả thực là phúc tinh của hắn, bảo bối! - Thứ này rốt cuộc làm được cái gì? Đông Hoàng Như Ảnh cũng nhịn không được mà mở miệng, đây là câu nói đầu tiên sau khi nàng rời khỏi thần giáo nói với Khương Phàm. - Thông linh. - Có thể làm phiền nhiều lời mấy chữ không? Khương Phàm không muốn nói chuyện của Đan Hoàng, hơi trầm mặc, ngược lại nói: - Đại Tặc trước đó ở trong thế giới mới bảo vệ được một gốc độc thụ, tên là Vạn Độc Huyết Long, đó là một trong những độc thụ độc nhất thế gian. Tương truyền thời kỳ Hồng Hoang, còn từng có Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí, lấy thân thụ yêu hóa thân Độc Long thật sự. Những nơi Độc Long đi qua, vạn dặm hoang vu, đất trời suy bại, năng lượng, không gian, thời gian, thậm chí là trật tự, đều có thể ăn mòn. Ta mang nó ra khỏi thế giới mới, chuyển đến bên trong Sí Thiên giới. - Sau đó thì sao? Đông Hoàng Như Ảnh hơi nhíu mày lại, thế gian lại có vật kịch độc như vậy? Còn có thể ăn mòn không gian và thời gian? Đại Tặc đều đưa cái đầu to lớn tiến đến phía trước, tiếp cận ba cái kén cây kia. - Cây huyết thụ của ngươi kia sống bao lâu? Đông Hoàng Như Ảnh đều rung động. - Chừng mấy vạn năm. Điểm hóa linh trí hẳn là rất khó, nhưng nhất định có thể đưa đến chút hiệu quả khích lệ. Khương Phàm không ôm hi vọng đối với điểm hóa Huyết Long, mong đợi là Bát Khiếu Thông Linh Quả có thể đổi Đan Hoàng giành lấy cuộc sống mới.