- Đáng đời, ba năm đều không có dám nói một câu thích người ta. Tiêu Phượng Ngô hừ một tiếng, bên trong ánh mắt sáng ngời lại lóe ra mấy đạo quang mang lạ thường. - Thứ mỹ hảo không cần thiết nhất định phải chiếm được. Bản công tử thích từ từ thưởng thức, yên lặng phẩm vị. Ngươi đây gọi là huyễn tưởng, là ý... - Ngươi câm miệng cho ta! Đi thôi! Chuyện kết thúc rồi, chúng ta nên trở về võ viện. Chu Thanh Thọ đến xem trò hay, vở kịch này cũng xác thực đặc sắc, kết cục còn rất hoàn mỹ. Tiêu Phượng Ngô đột nhiên hỏi một câu. - Cầm thú, ước mơ của ngươi là cái gì? Ước mơ? Hai chữ tốt đẹp như vậy, từ trong miệng tên khốn này nói ra mới lạ làm sao. Chu Thanh Thọ trợn trắng mắt: - Ngươi muốn nói cái gì? - Ước mơ! - Tiếp nhận phụ thân, trở thành thành chủ Cẩm Thành. - Còn gì nữa không? - Giải cứu ngàn vạn thiếu nữ. - Nói tiếng người. - Cưới lão bà, cưới rất nhiều rất nhiều lão bà. - Ừm, phù hợp hình tượng mặt người dạ thú này của ngươi. Tiêu Phượng Ngô đứng người lên, nhìn qua hoang dã mênh mông. - Ta muốn đi La Phù sơn mạch. Ta đã quyết định rồi. - Ngươi trước đó cũng không biết đến La Phù! Ta đã nói ngươi đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đừng lề mề, đi về võ viện, cố gắng tu luyện thôi, nói không chừng tương lai có thể làm Đại trưởng lão. Chu Thanh Thọ quay đầu vừa muốn rời khỏi, Tiêu Phượng Ngô đánh mạnh một quyền, đánh vào trên gáy Chu Thanh Thọ. Chu Thanh Thọ nhoáng một cái, con mắt trắng dã liền ngã xuống đất. Tiêu Phượng Ngô bắt lấy cổ chân Chu Thanh Thọ, thô lỗ vung qua trên vai. - Lão tử đã sớm muốn rời khỏi Thương Châu. Nơi rách nát này quá loạn. La Phù sơn mạch hẳn là tốt chỗ để đi. Nam tử phải có chí hướng lớn. Cái gì thành chủ, trưởng lão, thật không có ý tứ. Tiêu Phượng Ngô đưa tay quất vào trên mông tròn vo của hắn, thả người nhảy xuống nóc nhà. - Hai huynh đệ chúng ta tìm Khương Phàm đi. Để hắn tìm cho ngươi một tiểu cô nương xinh đẹp ở La Phù! Bọn người Khương Hồng Võ ban ngày nghỉ đêm đi, một đường rong ruổi, sau hai ngày đã vọt vào phạm vi Tây Cương. Khương Phàm muốn chuyển toàn bộ bọn người vào thanh đồng tiểu tháp, nhưng cũng có thể là cảnh giới bọn hắn quá cao, năng lượng quá mạnh, đưa vào không được mấy người thì thanh đồng tiểu tháp đã bắt đầu lắc lư kịch liệt, nở rộ ánh sáng cường thịnh. Cảnh giới Khương Phàm có hạn, ép không được nó, chỉ có thể đưa bọn người Khương Hồng Võ ra ngoài. - Khương vương gia, mọi người có chỗ khác để đi không? Nếu như không để ý, có thể đến Thiên Sư tông chúng ta ở tạm một thời gian. Cho đến lúc này Dạ Thiên Lan mới tìm được cơ hội đưa ra lời mời. Trước đó chỉ là nghe nói qua Khương Hồng Võ, tới lúc gặp mặt mới hiểu được chỗ phi phàm của người này, không hổ là truyền nhân đã từng được vương chủ Bắc Cương bồi dưỡng. Một người thiết huyết cường thế! Khôn khéo cay độc! Càng nặng tình trọng nghĩa! Người này nguy hiểm, cũng tuyệt đối vô cùng đáng giá để kết giao. Tuy nhiên, phải dùng tâm! Khương Hồng Võ nhìn Khương Phàm bên cạnh một chút, trên khuôn mặt lãnh tuấn lộ ra mấy phần ý cười: - Ta đã không phải là Vương gia gì nữa, trực tiếp gọi tên ta là được rồi. Nếu như không quấy rầy, chúng ta xin đi làm phiền quý tông mấy ngày. Mặc dù hắn muốn mang Khương Phàm đi Vô Hồi thánh địa, nhưng cũng không tùy tiện cự tuyệt. Hắn nhìn ra được, Dạ Thiên Lan này hẳn có mục đích gì, nếu không chỉ dựa vào Thánh linh văn của Khương Phàm cũng không đến mức để hắn mạo hiểm lớn, còn mang theo nhiều người như vậy. - Không quấy rầy, chúng ta không phải thường hoan nghênh. Dạ An Nhiên cũng nhiệt tình mời. - Tây Cương mặc dù có rất nhiều tông môn võ viện, nhưng núi rừng cũng nhiều. Chúng ta chỉ cần cẩn thận, hẳn là có thể tránh được đuổi bắt. Tuy nhiên nhân số chúng ta cũng nhiều, tốt nhất nên phân tán mà hành động. Tâm tình Dạ Thiên Lan rất tốt, có thể được Khương Hồng Võ cùng Huyết Ngục tương trợ, Thiên Sư tông có thể an ổn phát triển thêm mấy năm, chân chính ổn định bước chân. - Mười người một tổ, Nghị nhi, con đi theo ta. Khương Hồng Võ có rất nhiều lời muốn tâm sự cùng Khương Phàm Tại thời điểm bọn hắn khởi hành chạy tới La Phù, một trận kịch biến chấn kinh cũng đã ầm vang bộc phát tại La Phù sơn mạch! Đại hoàng tử tập kết tất cả võ giả Linh Nguyên cảnh trở lên của Tây Cương, ngang nhiên phát động tiến công quy mô lớn nhất từ trước tới nay với La Phù sơn mạch. Bọn hắn chia ra ba đường, bình thường hơn năm vạn người, thẳng tắp đột tiến, điên cuồng đồ sát lấy hết thảy sinh linh ven đường chúng đi qua, từ Linh Yêu đến tán tu, không tránh thì chết, môn phái lớn nhỏ ven đường đều bị diệt. Hai đường khác, tất cả hơn vạn người, hành tung ẩn nấp, tốc độ cực nhanh, thẳng đến chỗ sâu nhất của La Phù. La Phù đại loạn! Các tông tức giận! Mười tám tông trừ Dạ Thiên Lan ra, các tông chủ khác đều khẩn cấp tập hợp, sau khi thương lượng đơn giản đã chia ba đường triển khai chặn đánh. Bọn hắn suy đoán đường cái Tây Cương hẳn là hấp dẫn lực chú ý, hai đường khác mới là trọng điểm. Cho nên, Ngọc Đỉnh tông dẫn đầu tứ đại tông môn là Linh Cực tông, Ngọc Hư tông, Thương Vân tông, cùng Thiên Sư tông, còn có đông đảo tông môn ngoài 'Mười tám tông', toàn lực chặn đánh bình thường. Thượng Thanh tông dẫn đầu Thánh Nữ tông cùng lục đại tông môn, nghênh kích cánh phải! Thiên Cương tông dẫn đầu Xích Tiêu tông và các ngũ tông môn nghênh kích cánh trái! Tông chủ Thiên Cương tông đề nghị, các tông đều nên điều động điều động tất cả lực lượng có khả năng để bảo đảm không có sơ hở nào. Các tông nhao nhao hưởng ứng! Bởi vì trận này, Tây Cương hành động rất đột nhiên, cũng rất khác thường, bọn hắn hoài nghi là có bẫy! Nhưng... chi đội đầu của Tây Cương đang điên cuồng đẩy vào hơn nghìn dặm lại cấp tốc dừng lại, không còn liều lĩnh. Chi đội cánh trái thì hoàn toàn biến mất ở trong rừng rậm thâm thúy. Chỉ có một đầu cánh phải đánh tới Thượng Thanh tông hoàn toàn không có phòng bị.