- Ta không tin hắn lên được. Ngu Khuynh Thành kia thân cao trọn vẹn gấp hai lần hắn, hắn vừa đứng lại chỉ mới đến eo, làm không tốt vẫn là phần eo hướng xuống chỗ kia, hắn nhiều nhất có thể duỗi duỗi đầu lưỡi. Phốc... Đám người bàn bên cạnh tập thể cười sặc sụa. - Ngươi cầm thú biết cái gì! Không phải đứng tới đấy sao, ngươi sẽ không nằm sấp lên à! - Vậy cũng không thích hợp, người ta cũng không phải thân thể cao, người ta đó là to toàn diện, món đồ kia của hắn cũng chỉ như trí ớt trước cửa... - Quá mức! Khương Phàm im lặng cắt ngang, càng nói càng thái quá. Đám người nín cười nhịn một lát, Tiêu Phượng Ngô nói: - Ta cảm thấy lấy là đã bắt lấy, không phải vậy Nghị ca ca của ta có thể nhớ mãi không quên, nhất định phải tới đây? Chu Thanh Thọ thể hiện đột nhiên quái dị, lặng lẽ cười: - Không có được mới nhớ mãi không quên đâu. Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn Hàn Ngạo ở bên cạnh, cũng cười hắc hắc: - Ngạo ca ca, Nam tỷ tỷ còn không có đồng ý sao? Hàn Ngạo nhíu mày: - Đừng dắt theo ta! Tiêu Phượng Ngô nói: - Ta thật không rõ, ngươi cũng đã biến thành Cự Long, Nam tỷ tỷ lại còn thờ ơ, thật sự là kỳ lạ. Chu Thanh Thọ rót cho mình chén rượu: - Thái độ kia của Nam tỷ tỷ, nói như thế nào đây? Có thể dùng bốn chữ để hình dung. - Bốn chữ nào? Triệu Thế Hùng, Lý Dần, Phượng Bảo Nam trông qua. Chu Thanh Thọ thoáng hắng giọng, vừa muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Ngạo cưỡng bức cho nghẹn trở về. Đám người hậm hực, không còn dám trêu chọc. Nhưng chuyện của Hàn Ngạo cùng Lâm Nam, bọn hắn thật nhìn không thấu, rõ ràng Hàn Ngạo đầy đủ ưu tú, cũng đã trở nên trầm ổn, nhưng Lâm Nam chính là không động tâm. Nửa năm trước, hai tên Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ này đã tạo một cơ hội đặc biệt, buộc Hàn Ngạo đi thổ lộ, kết quả Lâm Nam lại nói một câu 'ngươi quá ưu tú, ta không xứng với ngươi', khiến cho Hàn Ngạo đau thương mười ngày đều không có đi ra ngoài, cự ngạc Huyền Quy vui ở bên ngoài khua chiêng gõ trống. Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, Lâm Nam giống như có chút ý tứ với Du Cảnh Chiến, thường xuyên cùng nhau tu luyện. Khương Phàm cũng nhịn không được nói: - Ngươi và Lâm Nam từ nhỏ đến lớn đều quá quen thuộc nhau, mối quan hệ càng là giống thân tình, nàng đã xem ngươi trở thành đệ đệ. - Đệ đệ bốc đồng, đệ đệ phách lối, đệ đệ ngạo mạn, đây là ấn tượng cố định đã hình thành từ nhỏ, không phải ngươi nói đổi liền có thể đổi. Phượng Bảo Nam nói xong, đám người đồng loạt nhìn sang, vừa muốn kinh ngạc, tiếp đó lại giật mình. Suýt nữa quên mất! Cái tên gia hỏa Phượng Bảo Nam này nam không nam nữ không nữ đã trở thành bằng hữu thân thiết của đám nữ hài tử kia, thường xuyên tập hợp một chỗ, còn thiếu việc tắm rửa cùng nhau. Những lời này khẳng định là nghe được từ trong miệng nha đầu Cơ Lăng Huyên! Phượng Bảo Nam lại nói: - Ngươi bây giờ là Thiên phẩm linh văn, Cự Long Yêu Thể, mặc dù rất ưu tú, lại cho Lâm Nam áp lực, nàng càng kháng cự từ trong tiềm thức, không nguyện ý để cho người ta hiểu lầm trước đó nàng không đồng ý là ngươi không đủ mạnh, ngươi đủ mạnh nàng mới động tâm. Chu Thanh Thọ chuyển đến bên cạnh hắn, tò mò hỏi: - Nàng và Du Cảnh Chiến xảy ra chuyện gì? - Chuyện cứ bình thường như vậy thôi chứ sao. - Chuyện cứ bình thường như vậy? - Bọn họ đều là linh văn thuộc tính Lôi, cảnh giới đều không khác mấy, tuổi tác không sai biệt lắm, vừa vặn cùng nhau luận bàn chứ sao. - Thật không có chút ý tứ khác? - Ừm... - Đừng chỉ ừm nữa, nơi này không có người khác, đều là huynh đệ nhà mình. - Nàng giống như thật có chút ý tứ, nhưng cái tên Du Cảnh Chiến kia... Các ngươi cũng biết đấy, hắn một lòng chỉ muốn tu luyện, đều đã nhanh nhập ma. - Ừm! Là muốn nhập ma! Đám người rất tán thành, không có gặp qua ai tu luyện điên cuồng như vậy, cơ hồ đều không ngủ được, toàn bộ đều nhờ đan dược cam đoan tinh thần. - Đây là xem như chuyện gì? Tình tay ba sao. Triệu Thế Hùng im lặng lắc đầu, tình yêu nam nữ thật phiền phức, may mắn hắn không động vào. Độc Cô Kiếm Ma mặt không thay đổi ngồi ở bên cạnh, không thích nói chuyện, cũng không để ý tới loại chuyện này, nhưng hắn thật thích loại không khí mà tất cả mọi người tập hợp một chỗ này. Lúc này, Bách Lý Mạc Yêu đi đến gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng: - Điều tra rõ ràng, đây là lần thứ mười sáu Huyền Nguyệt hoàng triều đến đây, trước đó đều là nói xong liền trở về, lần này ở lại không đi, có tư thế buộc Hỗn Độn Tử Phủ tỏ thái độ. Khương Phàm hỏi: - Thái độ Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó thì sao, vẫn không có xác định?? Bách Lý Mạc Yêu lắc đầu: - Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó vẫn luôn là Ngu Chính Hùng tự mình tiếp đãi, tộc trưởng Ngu Chính Uyên đều không có lộ mặt qua. Khương Phàm nói: - Huyền Nguyệt liên tục mười sáu lần đều không thể bắt lấy Hỗn Độn Tử Phủ, nói rõ bọn hắn còn không có để lộ bí mật ‘liên minh chiến Tranh’ cùng Hỗn Độn Tử Phủ. Triệu Thế Hùng nói: - Huyền Nguyệt không thể không thận trọng, đây là hoàng đạo lừa bịp toàn Thương Huyền, cũng là Huyền Nguyệt nhất định phải nắm chắc cơ hội, nếu như tiết lộ tin tức, rất có thể sẽ đánh cỏ động rắn, thất bại trong gang tấc. Bách Lý Mạc Yêu hỏi Khương Phàm: - Bây giờ ngài cùng Hỗn Độn Tử Phủ tiếp xúc sao? - Không nôn nóng, phải chờ cơ hội. Mạc Yêu, ngươi tiếp cận đại biểu đàm phán của Huyền Nguyệt, nếu bọn hắn ở lại liền sẽ không thành thành thật thật đợi, khẳng định là muốn hoạt động bốn chỗ. Khương Sau khi bọn họ yên lặng đợi năm ngày, rốt cuộc thời cơ cũng đã đến! Ngu Kình Thương đột phá cảnh giới, bước lên Niết Bàn cảnh tam trọng thiên. Ngu Thiên Khải đột phá cảnh giới, bước lên Niết Bàn cảnh lục trọng thiên. Một người đến đỉnh phong Niết Bàn sơ giai, một người đến đỉnh phong Niết Bàn trung giai, đều là đột phá quan trọng, cũng đều làcảnh giới quan trọng. Trên dưới Hỗn Độn Tử Phủ phấn chấn, hô to chúc mừng. Bởi vì Ngu Chính Uyên thực sự không có tâm tình, Tử Phủ đời mới thu xếp đi ra tửu lâu xa hoa nhất bên ngoài, mời các hảo hữu trong thành náo nhiệt một phen. Thương Vân lâu. Vẫn chưa vào đêm đã liền náo nhiệt lên, tầng cao nhất bị Tử Phủ bao xuống toàn bộ, còn tiến hành trang trí đặc biệt. Các con em thế gia, các truyền nhân cường tộc của Hỗn Độn đại thành, toàn bộ đều đã sớm đến, tề tụ tầng đến cao nhất chờ đợi bọn người Ngu Thiên Khải.