Đan Đại Chí Tôn

Chương 2018: Khích tướng Sở Phong Trần

28-09-2024


Trước Sau

- Được rồi! Khương Phàm không vội vã thu hồi bọn người Từ Thát Lỗ, trước khi đưa vào Thông Thiên Tháp còn nhét một viên thuốc cho mỗi người.
- Ngươi đang làm cái gì?? - Điều lý đan dược, chờ thời điểm chuyển giao Triệu Phong Niên, bọn hắn hẳn là sẽ liền tỉnh.
Trước khi chết, nhìn Vô Thượng Vương cứu tôn nhi của bọn hắn như thế nào, nhìn các ngươi từ bỏ bọn hắn như thế nào.
- Tên cẩu vật!! Bọn người Kim Luân Vương hận đến ngứa răng, nhưng căn bản không bỏ ra nổi loại Linh Bảo như bảo cốt Thánh Vương kia.
- Cho hắn thánh cốt, mười khối thánh cốt, đổi bảy cái mệnh.
Chu Diễm lên tiếng.
Kim Luân Vương khẽ nhíu mày, thánh cốt còn có thể tiếp nhận.
Nhưng các hầu phủ vẫn rất xoắn xuýt, bọn hắn chưa từng sinh ra Thánh Linh, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, trong nhà thật sự có một hai khối thánh cốt như vậy, nhưng đều là bảo bối cực kỳ quan trọng, còn có thể coi là vũ khí, sao có thể bỏ ra được.
- Thánh cốt, hoàng thất ra.
Chu Diễm không thể để cho tử tôn hoàng triều bị Khương Phàm tùy ý đồ sát ngay trước mặt khắp thiên hạ được.
Kim Luân Vương và các vương phủ liên tục nói cám ơn, lập tức thương lượng cùng Khương Phàm: - Khương Phàm, mười khối thánh cốt, đổi bảy cái mệnh của bọn hắn.
Nếu ngươi là tiếp nhận, trong vòng mười ngày đưa tới cho ngươi, nếu như ngươi từ chối, giết bọn hắn đi! Khương Phàm tùy tiện xua xua tay, tuyên bố với toàn trường: - Một việc nhỏ xen giữa mà thôi, quét hào hứng của mọi người rồi.
Còn khiêu chiến nữa không? Chỉ cần cho bảo cốt Thánh Vương thì có thể đăng tràng, các ngươi cho bao nhiêu, liền có thể đến bao nhiêu! Khương Phàm ta cam đoan dùng mệnh phụng bồi tới cùng! Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều trầm mặc.
Cấm Nguyên Châu thực sự kích thích quá lớn, ai cũng không nguyện ý tuỳ tiện mạo hiểm.
Mà có một vài hoàng đạo từ đầu đến cuối đều rất trầm mặc, ví dụ như Thiên Cực Giới, ví dụ như Thao Thiết Yêu tộc, ví dụ như mấy thế lực khác, bởi vì bọn hắn căn bản cũng không phải là tới khiêu chiến, mà là...
Từ ban ngày đến đêm tối, tất cả hoàng đạo đều không còn ai đăng tràng.
Sau đó, loại tình huống trầm mặc này đã kéo dài đến bảy ngày.
Đại Quang Mang Thần Điện và các hoàng đạo đang xoắn xuýt muốn lên đài hay không, thậm chí cân nhắc khiêu chiến còn có ý nghĩa hay không, Thiên Cực giới và các hoàng đạo thì đang tiếp tục bí mật tự mình chuẩn bị.
Ngày mười tháng một, dưới mệnh lệnh của Thiên Hậu, Sí Thiên giới chìm xuống hai mươi ki-lô-mét, tới gần chiến trường, Địa Ma Thụ khống chế mười lăm khối bảo cốt Thánh Vương mà Khương Phàm thắng được, rải ở không trung.
Nếu như tất cả hoàng đạo mưu đồ làm loạn, bọn hắn sẽ tiếp dẫn Khương Phàm rời khỏi trước tiên, thậm chí sẽ dẫn bạo bảo cốt Thánh Vương, tiến hành liều chết phản kích.
Một màn này xác thực đã chấn nhiếp được tất cả hoàng đạo.
Nếu như bảo cốt Thánh Vương trực tiếp bạo tạc, nguồn năng lượng kia ngay cả Thánh Vương chân chính đều muốn nguy hiểm.
Sự hung tàn của Thiên Hậu đã phát huy vô cùng tinh tế tại sự kiện Vạn Đạo Thần Giáo, nếu như xem ai không vừa mắt, trực tiếp đưa năm ba cái bảo cốt Thánh Vương đến trước mặt dẫn bạo, tràng diện kia tưởng tượng thôi cũng đã để cho người ta sợ hãi.
- Bọn hắn còn đang chờ cái gì? Đều đã an tĩnh tám ngày, còn không ra tay sao? Sở Phong Trần nhìn chiến trường Đại La sơn an bình trong màn đêm, hắn dùng sức nắm chặt nắm đấm, hận không thể lần nữa đăng tràng nghênh chiến Khương Phàm.
Đế Tử đứng ở bên cạnh, cười nhạt mà nói: - Nếu như các hoàng đạo Thương Huyền thật để Khương Phàm sống đến cuối cùng, thật sẽ biến thành trò cười khắp thiên hạ.
Sở Phong Trần khẽ nói: - Xích Thiên Thần Triều rõ ràng đã chứng minh Khương Phàm không phải giết không chết, bọn hắn lại còn đang chần chờ.
Điều hai vị Thánh Vương Thiên phẩm áp chế, phụ trách chủ công, lại sử dụng mấy cái vũ khí cấm kỵ, ứng phó những vũ khí kia của Khương Phàm, lại an bài ba vị võ giả giống Bành Bá phụ trợ, Khương Phàm chắc chắn sẽ phải chết! - Đội hình như vậy tùy tiện hai hoàng đạo đã có thể tổ kiến đi ra, nhưng giữa hoàng đạo hợp tác lại tồn tại tai hại trí mạng, đó chính là chỉ có thể thừa thắng xông lên, rất khó tuyệt cảnh phản sát.
Lời Đế Tử nói để Sở Phong Trần trầm mặc.
Nếu như tiến công thuận lợi, cường giả hoàng đạo có thể giết tới điên cuồng, liều mạng mệnh hiện ra sự cường hãn của mình.
Nếu như gặp phải nguy hiểm, giữa những người sáng lập hội của các hoàng đạo khác nhau sẽ bảo đảm an toàn của mình trước tiên.
Mà kinh nghiệm chiến tranh của Khương Phàm lại quá phong phú, chỉ cần hai hoàng đạo đăng tràng liền có khả năng bị hắn tìm kiếm được cơ hội, thậm chí chủ động chế tạo ra cơ hội.
Vây bắt Khương Phàm? Làm tốt chuẩn bị bị săn giết đi.
Đế Tử tiếp tục nói: - Ngày đó Cửu Thiên Thần Giáo đột nhiên lùi bước, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng đã ảnh hưởng trầm trọng đến tín nhiệm giữa tất cả hoàng đạo hơn.
Lại dưới sự uy hiếp của Cấm Nguyên Châu, muốn bọn hắn tổ kiến liên minh, độ khó là có thể nghĩ.
Trừ phi...
- Trừ phi cái gì? - Trừ phi ngươi đăng tràng lần nữa.
- Ta? - Ngươi không muốn rửa sạch nhục nhã sao? Chỉ cần ngươi chủ động tìm kiếm hợp tác, chí ít tất cả hoàng đạo sẽ nhận định ngươi sẽ dốc toàn lực ứng phó, như thế này bọn hắn sẽ đánh nhau càng yên tâm hơn, cũng càng có chiến ý.
Sở Phong Trần nhìn qua Khương Phàm ở bên trên Đại La sơn, lông mày dần dần nhíu lại.
Đó là sỉ nhục của hắn, đương nhiên muốn thắng trở về, nhưng Đế Tử đột nhiên nói kiểu này, vậy mà hắn lại do dự.
Giống như trong lòng có một sợi dây nào đó đột nhiên căng thẳng.
Sợ hãi? Sở Phong Trần không nguyện ý thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.
Đế Tử tiếp tục đâm kích nói: - Mặc dù ngươi thua, nhưng nhìn chung trước sau năm trận chiến đấu, chỉ có một mình ngươi đăng tràng, đồng thời suýt chút nữa giết chết Khương Phàm.
Mặc dù ngươi thua, nhưng ngươi đã chấn kinh toàn trường, để tất cả hoàng đạo đều chứng kiến được thực lực của ngươi.
- Nếu như hoàng đạo khác nguyện ý điều động truyền nhân Thánh Vương Thiên phẩm ra tay, lại chuẩn bị hai tử sĩ tự bạo, Khương Phàm xem như có Cấm Nguyên Châu, cũng đều chỉ sợ không có cơ hội dùng.
Sở Phong Trần âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong lồng ngực cuồn cuộn lên chiến ý nóng hổi.
Nhẫn không gian của Đế Tử lấp lóe ánh sáng, xuất hiện ra một cái bình ngọc: - Cho ngươi.
Sở Phong Trần nhìn cường quang màu máu trong bình ngọc như lôi đình, kinh ngạc nói: - Đây là cái gì? Đế Tử đưa bình ngọc đến trước mặt Sở Phong Trần: - Thần huyết! Đế Quân ngồi xuống, tinh huyết của Lăng Tiêu Chiến Thần.
Nếu như ngươi muốn đăng tràng, đây chính là vũ khí của ngươi.
Sở Phong Trần không có lập tức đón lấy, ngược lại chăm chú nhìn vào mắt Đế Tử:- Đây cũng là ý tứ của Đế Quân sao? Nếu Đế Tử đều mang đến, vì sao không nói trước cho ta? Nếu như ngày đầu tiên khai chiến ta có được thần huyết trong tay, tuyệt đối sẽ không để Khương Phàm chạy ra khỏi lôi kiếp thiên phạt của ta!Đế Tử nâng bình ngọc, lại đưa đến trước mặt Sở Phong Trần: - Ta tin tưởng thực lực của ngươi, lại đánh giá thấp tiềm lực của Khương Phàm.
Tuy nhiên bây giờ cũng không muộn.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!