Đan Đại Chí Tôn

Chương 2009: Dục hỏa đẫm máu (1)

28-09-2024


Trước Sau

Hắc Thiên vương phủ có lịch sử đã lâu, truyền thừa đến nay đã hơn bảy ngàn năm, đời đời truyền thừa ba mươi sáu cây côn máu giết chóc, mỗi cây máu côn đều nặng đến mấy vạn tấn, càng có thể thu nạp hồn phách kẻ địch bị đánh chết ở trong đó.
Côn máu giết chóc mạnh nhất, đời đời chinh chiến Thiên Khải, phong tồn hàng trăm triệu sát hồn.
Liêu Thiên Hoa này là được trúc tạo tại hai ngàn năm trước, nặng đến năm mươi ngàn tấn, đạt tới mấy triệu sát hồn! - Ta, Bành Bá, phụ trợ! Phó các chủ Chân Thiên Các, Bành Bá dâng lên thiên lôi màu tím, đinh tai nhức óc, cuồn cuộn không dứt, hắn mang áo giáp hạng nặng, tế lên lôi cung nặng nề, dài đến hơn ba mươi mét, hoành không mà hiện, giống như một con Lôi Long uốn lượn.
Không sai, cây cung này đúng là dùng hài cốt Lôi Long rèn đúc nên, phía trên khảm nạm mấy chục viên thú nguyên Lôi Thú, uy lực tuyệt luân.
Hắn đứng trong lôi hải bạo động, khống chế Lôi Long cung, ngưng tụ mười hai thanh lôi tiễn, khóa chặt Khương Phàm.
Mà Ô Phong đã đang lặng yên không một tiếng động ẩn nấp đến trong hư không.
Theo năm vị Bán Thánh liên tiếp hiện ra linh văn, phóng thích năng lượng, bầu không khí tại toàn trường đã đạt đến đỉnh điểm.
Năng lượng mênh mông như đại dương, chiến ý bành trướng uy phong lẫm liệt, bất luận là tư thái hay là năng lượng, đều rõ ràng mạnh hơn cường giả Thần Miếu ngày hôm qua.
Một màn này để cho sắc mặt các cường giả Thần Miếu khó coi, để vẻ mặt hoàng đạo khác nghiêm trọng, lại làm cho bầu không khí tại toàn trường sôi trào lên.
Đông Hoàng Như Yên rung động nói: - Xích Thiên Thần Triều xác thực rất mạnh, trách không được thời điểm kết minh cùng Vạn Thế Thần Triều ở kiếp trước có thể chấn kinh Thương Huyền, sau này hai bên quyết liệt liều mạng, lại để cho Vạn Thế Thần Triều tổn hao nhiều nguyên khí.
Tế tự của Vạn Đạo Thần Giáo cũng nói: - Xích Thiên Thần Triều không hổ là hoàng đạo có tiềm lực chiến tranh lớn nhất Thương Huyền, nếu như không phải lân cận đám quái vật Man Hoang Chiến tộc kia, cần điều số lượng lớn cường giả trấn thủ biên cương Đông Bắc, nói không chừng bây giờ bọn hắn thậm chí đã ảnh hưởng đến cương vực, tuyệt đối có thể vượt qua Chí Tôn hoàng đạo khác.
Đế Tử quan sát đến khí tức của năm vị Bán Thánh, cũng nghĩ đến những lời Đế Tổ nói kia.
Hoàng đạo nguy hiểm nhất Thương Huyền, không thể nghi ngờ chính là Xích Thiên Thần Triều, chỉ là bị giới hạn các mặt, không cách nào tùy ý hiện ra toàn bộ thực lực.
Năm đó Vạn Thế Thần Triều có thể nhanh chóng hoàn thành nhất thống Thương Huyền, chinh chiến Thiên Khải, nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải, Xích Thiên Thần Triều đều có công rất lớn, nhưng cuối cùng Vạn Thế Thần Triều bị phá diệt, cũng là bởi vì Xích Thiên Thần Triều quyết liệt.
Phần Thiên Thần Hoàng kiếp trước, thành cũng là nhờ Xích Thiên, bại cũng là do Xích Thiên! Trận chiến này hôm nay, tựa hồ có ý nghĩa đặc biệt.
Sau khi Khương Phàm nhìn cường địch xung quanh, hắn thức tỉnh tứ trọng bản thân, mở ra Thiên Mệnh Chiến Giới, cưỡng ép áp chế toàn trường.
Bọn người Chu Nguyên Cơ bằng vào bảo cốt, ngạnh kháng áp chế, ổn định cảnh giới tại bát trọng thiên.
Ô Phong lui đến thất trọng thiên, nhưng hắn sẽ bí mật ẩn tại hư không, chỉ làm phụ trợ, thất trọng thiên đã đầy đủ.
Khương Phàm tản Thái Tổ sơn cùng Đại Sơn Thượng Cổ ra, chìm vào trong đất, âm thanh trong trẻo vang vọng Đại La sơn: - Ngày thứ hai, trận chiến đầu tiên! Muốn thắng được tranh tài, chỉ có một cách, trước khi ta săn giết các ngươi...
Giết ta! - Đó là đương nhiên! Hôm nay là này chết của ngươi! Kiếp trước, Xích Thiên chúng ta không thể tự tay kết thúc Vạn Thế ngươi, kiếp này, do chúng ta tới chặt đứt luân hồi của ngươi! - Các vị, đều cảnh giác những ngọn núi của Khương Phàm, đề phòng thủy triều tai nạn của Khương Phàm, tận lực cam đoan chiến trường ở phía trên năm ngàn mét.
- Triệu Không Tịch, Từ Chính Chân, phối hợp ở hai bên.
Liêu Thiên Hoa, Bành Bá, chuẩn bị phục sát! Chu Nguyên Cơ rống như sấm, tay hắn cầm chiến đao lao thẳng đến Khương Phàm, huyền hỏa cuồn cuộn, ánh lửa chiếu thấu đất trời, để vạn vật ảm đạm.
Triệu Không Tịch, Từ Chính Chân, Liêu Thiên Hoa, Bành Bá toàn bộ đều khóa chặt Khương Phàm, chiến ý vô tận giống như là biển động sôi trào bao phủ Đại La sơn.
Bầu không khí đều tăng vọt theo! Nhưng...
- Các vị, chờ một lúc gặp lại! Đột nhiên không gian sau lưng Khương Phàm lại bạo động, giống như đại dương mênh mông bình tĩnh nhấc lên sóng to gió lớn, ngay sau đó không gian biến mất, tinh không hiển hiện.
Xa xa nhìn lại, giống như trải rộng ra bức tranh tinh thần mênh mông khó lường, đại tinh cuồn cuộn, Ngân Hà rủ xuống, giống như cảnh đẹp vũ trụ.
Khương Phàm lui lại hai bước, bước lên bức tranh tinh thần, dứt khoát lao thẳng đến thân ảnh ẩn núp trong bóng tối vô tận kia.
- Đây là vũ khí gì? - Cảnh tượng tinh không thật rung động.
Toàn trường bạo động, bị cảnh đẹp đột nhiên xuất hiện làm cho rung động.
- Mở cho ta! Chu Nguyên Cơ cường thế giết tới, chiến đao oanh minh, huyền hỏa sôi trào, cường quang mãnh liệt phảng phất tinh thần tranh nhau phát sáng trong thâm không, trong chốc lát đã dâng lên đao cương trăm mét, bổ về phía bức tranh tinh không.
Nhưng...
Không gian nhấc lên, tinh không vẫn không có việc gì, đao mang nhìn như cường hãn lại biến mất ở trong tinh hà mênh mông, không còn bóng dáng.
Cái gì? Triệu Không Tịch và đám người liên tiếp phanh lại, không dám tin mà nhìn cảnh đẹp tinh không ở trước mặt, đây mới thực là xuyên suốt thâm không? Bành Bá đứng ngạo nghễ trong lôi hải, nhấc lên vạn tia lôi mang, bao phủ Lôi Long chiến cung, cung tiễn lắc lư, giống như là Lôi Long thức tỉnh, ngưng tụ mười hai mũi lôi tiễn nổ bắn ra.
Thanh triều mạnh mẽ chấn thiên động địa, cường quang chói mắt, chiếu thấu càn khôn, kéo lấy năng lượng tựa như là hủy diệt tiến đụng vào tinh không, nhưng...
Mười hai mũi lôi tiễn giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, biến mất ở bên trong bóng tối mênh mang, không hề có một gợn sóng.
Một màn không thể tưởng tượng này đã để cho bọn người Chu Nguyên Cơ khẩn trương càng cảnh giác.
- Hắn tiến vào hư không, hắn đang săn giết Ô Phong! Phó các chủ Chân Thiên Các - Bành Bá lo lắng hô to.
Mời Ô Phong đến là vì để ứng phó ngoài ý muốn, hiệp trợ bọn hắn tập kích, kết quả Khương Phàm vừa bắt đầu liền săn giết Ô Phong, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Đi đến sao?? Triệu Không Tịch cau mày, bức tranh tinh không thần bí khó lường, giống như là thâm không xuyên suốt thật sự, lại như một loại vũ khí cường hãn nào đó, bọn hắn thật không dám tùy tiện đi đến.
- Khương Phàm ở đâu? Ai nhìn thấy không?Bọn người Từ Chính Chân rất muốn đi đến giết hắn, nhưng thật kiêng kị.
Đúng vào lúc này, tinh không mênh mông thâm thúy đột nhiên bạo động, Ngân Hà lao nhanh, đại tinh gào thét, giống như lưu tinh không có tận cùng nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt, đánh tới bọn người Chu Nguyên Cơ ở phía ngoài.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!