- Ngài dùng huyết châu? Thẩm Uyên sắc mặt hơi biến đổi, khó có thể tin được mà nhìn Lâm Ngữ Linh. - Mạo phạm thánh địa liền phải trả giá đắt. Lâm Ngữ Linh không nghĩ tới lại có thể tra ra được Vạn Đạo Thần Giáo, huyết châu thật đáng giá. - Thế nhưng huyết châu... - Ta tự nguyện. Trong lòng Nhị trưởng lão bắt đầu bất an: - Ta đang hỏi ngươi, Linh Lung Huyết Châu là cái gì? Lâm Ngữ Linh cười lạnh: - Sợ rồi sao? Muộn rồi!! - Nói cho ta biết, Linh Lung Huyết Châu là cái gì! Ta có thể cho ngươi sống, cũng có thể để cho ngươi chết, càng có thể để ngươi sống không bằng chết! - Ngươi nhìn mặt ta, nhìn lại mắt của ta, Lâm Ngữ Linh ta giống như đang tuỳ tiện khuất phục người khác? Thu hồi uy hiếp của ngươi, chạy trở về Vạn Đạo Thần Giáo của ngươi, chờ tổ sơn chế tài đi! - Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Có tin ta giết sạch tất cả người của thánh địa ngươi hay không! Lâm Ngữ Linh không hề bị lay động, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Nhị trưởng lão tới gần Lâm Ngữ Linh, ngôn ngữ lạnh lẽo: - Ngươi cho rằng ngươi không sợ liền có thể muốn làm gì thì làm... - Dừng lại đi, giữ lại mặt mũi cho Vạn Đạo Thần Giáo ngươi. Mỗi một câu nói ngươi nói ở trước mặt ta, mỗi cái động tác ngươi làm ở trước mặt ta, đều sẽ được qua đến Thiên Thu các, truyền đến tổ sơn. Tại thời điểm tổ sơn chiêu cáo thiên hạ, cũng sẽ ghê tởm sắc mặt của ngươi, cùng mỗi một câu nói ngươi nói, truyền bày ra thiên hạ. Vị trưởng lão này, ngươi sẽ được nổi danh! - Không chỉ là danh chấn Tây Bắc, mà còn là danh chấn Thương Huyền! Là kẻ đầu tiên trong vạn năm qua vô duyên vô cớ hủy diệt thánh địa, lại còn là thánh địa tôn chủ, tên của ngươi, chân dung của ngươi, còn sẽ phiêu dương qua biển, truyền đến thánh địa tám châu khác! - Ngươi sẽ vang danh thiên hạ! Không ai không biết, không nào người không hay! - Ngươi đang hù dọa ta? Nhị trưởng lão đưa một tay bóp lấy cái cổ trắng tuyết của Lâm Ngữ Linh. - Ngươi có thể chậm rãi chờ lấy, nhìn xem ta nói là thật hay giả! Lâm Ngữ Linh không có giãy dụa, thời điểm tới đây nàng đã liền làm xong chuẩn bị chịu chết. - Nếu tin tức đang truyền đến tổ sơn, vậy ta vừa vặn hỏi một chút, tổ sơn biết thân phận Tô Niệm không? - Tô Niệm, nữ nhi của ta, Thiên phẩm linh văn, truyền nhân tương lai được Đại Diễn thánh địa bí mật bồi dưỡng. - Còn gì nữa không? Tại sao muốn giấu nàng mười ba năm! - Trò cười! Trình độ thánh địa sinh ra Thiên phẩm là quý giá cỡ nào, liền như Vạn Đạo Thần Giáo sinh ra Thánh Hoàng, các ngươi sẽ kéo lấy Thánh Hoàng linh văn của các ngươi biểu hiện ra khắp thiên hạ? - Thiếu giả ngu cho ta! Tô Niệm, có phải Thiên Hậu hay không! - Thiên Hậu gì? Nha... Ta hiểu rồi, ngươi bởi vì hoài nghi Tô Niệm có thân phận đặc biệt, cho nên đã tru diệt Đại Diễn thánh địa! Tốt thay cho một thế lực như Vạn Đạo Thần Giáo, tốt thay cho trưởng lão thần giáo như ngươi đây, không có bất kỳ chứng cớ nào, chỉ dựa vào một cái suy đoán, sẽ phá hủy tôn chủ Tây Bộ! - Tô Niệm, có phải Thiên Hậu hay không! Nhị trưởng lão dùng sức nắm chặt cổ Lâm Ngữ Linh, tiếng răng rắc giòn vang tại tĩnh mịch rừng rậm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát cổ nàng. - Ta dưỡng dục Tô Niệm mười ba năm, ta chỉ biết nàng là nữ nhi của ta, nàng là kiêu ngạo của ta, chỉ thế thôi! Lâm Ngữ Linh bị bóp đến ngạt thở, nhưng vẫn duy trì lãnh ngạo, không hề lùi bước. - Không sợ ta giết ngươi?? - Ta sợ chết liền không đến đây. Nhị trưởng lão thể hiện hung ác, tay càng nắm càng chặt, bóp ngất Lâm Ngữ Linh. Nhị trưởng lão ném Lâm Ngữ Linh đi, nhấc chân giẫm trên mặt của nàng, mắt lạnh nhìn Thẩm Uyên: - Nàng không sợ chết, ngươi sợ nàng chết không? Thẩm Uyên tức giận nói: - Thần giáo làm việc, hèn hạ như vậy. Răng rắc! Nhị trưởng lão giẫm lên mặt Lâm Ngữ Linh, dùng sức đè xuống mặt đất: - Ngươi, sợ nàng chết không?? - Lão tặc, ngươi sẽ chết ở bên dưới Thương Sinh Cung! - Một lần cuối cùng, ngươi, sợ nàng chết không? - Buông nàng ra, ta nói!! - Ta đang chờ. - Huyết châu là linh châu đặc thù dùng để ghi chép, sau khi hòa tan vào thân thể sẽ lan tràn ra huyết chú, bao trùm mạch máu toàn thân, hấp thu khí tức sinh mệnh, sau đó thông qua thân thể kỹ càng ghi chép tất cả mọi thứ xảy ra ở xung quanh. Tương đương với dùng sinh mệnh, đổi lấy ký ức. - Bên trong Thiên Thu các có một phiến đá khắc đầy huyết chú, phía trên đồng bộ hiện ra những gì huyết châu ghi chép. Thẩm Uyên nói xong, sắc mặt Nhị trưởng lão lập tức trở nên khó coi không gì sánh được, lập tức muốn lao đến Thiên Thu các ở thánh địa. - Muộn rồi! Đừng uổng phí sức lực! - Ở giữa Thiên Thu các cùng tổ sơn có một đạo ngấn Không Gian cổ lão, chuyện bọn hắn ghi chép sẽ thông qua đạo ngấn kia, truyền tống cho tổ sơn. Nói cách khác, những gì xảy ra ở bên cạnh Lâm Ngữ Linh, đã được truyền đến tổ sơn. - Nếu như ta là ngươi, sẽ mau chóng khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thần giáo, trước khi tổ sơn trả thù, nhắc nhở nơi đó mở ra pháp trận. Thẩm Uyên mệt mỏi ho khan vài tiếng, mắt lạnh nhìn Nhị trưởng lão: - Ngươi ở chỗ này làm chuyện, thần giáo hẳn còn chưa biết chỉ? Nếu như nơi đó không có phòng bị, ha ha... Có thể chống đỡ được Sát Sinh Tiễn sao? Khuôn mặt âm trầm của Nhị trưởng lão liên nổi lên vẻ dữ tợn, cuốn vào Thẩm Uyên cùng Lâm Ngữ Linh, nhanh chóng rời khỏi. Sau khi Lục trưởng lão cùng các đệ tử tập kết, mặt đều xám như tro. Gây họa! Đã gây ra họa lớn rồi! Tạo thú triều là muốn che giấu thân phận, kết quả lại bị một nữ tử hố cho! Nếu quả thật giống như những gì Thẩm Uyên nói, bây giờ không chỉ là bại lộ thân phận, tổ sơn nơi đó càng đã nhận được tin tức. Thương Sinh Cung sẽ kích phát Sát Sinh Tiễn bất cứ lúc nào, mà bây giờ tổ sơn lại đang tụ tập toàn bộ cường giả Niết Bàn cảnh của các thánh địa Thương Huyền, tính cả tổ sơn lưu thủ, trọn vẹn ba trăm vị Niết Bàn! Sát Sinh Tiễn đâu chỉ có thể bắn giết Thánh Nhân, ngay cả Thánh Vương đều có thể uy hiếp được! - Nhanh nhanh nhanh... A a...