Các đệ tử bên trong bình chướng trơ mắt nhìn hơn mấy ngàn vạn mãnh thú vỡ nát ngay trước mặt, tràng diện thảm liệt nhìn thấy mà giật mình, sắc mặt của rất nhiều đệ tử đã trở nên trắng bệch. Ầm ầm! Thú triều lao nhanh, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đụng chạm vào bình chướng. Bình chướng bảo vệ gặp khảo nghiệm tàn khốc, mặc dù các trưởng lão lưu thủ đã cực lực khống chế cục diện, nhưng khi thú triều càng ngày càng nhiều, nhất là những Yêu thú cấp lãnh chúa Niết Bàn cảnh kia đụng vào, ánh sáng bình chướng liền nhanh chóng ảm đạm. Đại Diễn thánh địa cực lực phòng ngự, số lượng lớn Linh Bảo tràn ngập đến trong pháp trận, tăng cường uy lực. Thẩm Uyên và vài người đều phóng tới bốn chỗ, kiểm tra pháp trận. Dù sao bọn hắn cũng là Đại Diễn thánh địa, là tôn chủ Tây Bộ, uy lực pháp trận vẫn rất mạnh. Nhưng, sau mấy phút đồng hồ, Nhị trưởng lão đã tự mình xuất hiện phía trước thú triều, theo vài con mãnh thú va chạm, một quyền nện ở trên bình chướng. Răng rắc! Bình chướng giống như pha lê bị trọng thương, nhanh chóng bò khai vết nứt, phạm vi đạt tới mấy ngàn thước. Các đệ tử và trưởng lão duy trì ở bên trong bị va chạm mãnh liệt, huyết nhục văng tung tóe tản mát ra ngoài. Ngay sau đó, Nhị trưởng lão liên tiếp nổ tung năm quyền, bình chướng liền ầm vang vỡ vụn. Một con mãng ngưu dã man theo thú triều chen chúc, xông vào Đại Diễn sơn mạch đầu tiên. Ầm ầm... Thú triều phóng tới, liên tiếp thông qua nơi này tràn vào Đại Diễn thánh địa. Nhị trưởng lão nhanh chóng di chuyển, sau khi liên tiếp đánh mở năm nơi bình chướng, pháp trận bị thú triều va chạm cũng đã không chịu được nữa, bắt đầu liên miên đổ sụp. Hàng ngàn hàng vạn thú triều tràn vào thánh địa. Táo bạo, hỗn loạn, tàn bạo. Số lượng lớn đệ tử vọt tới phía trước ngăn chặn, càng khiến cho thú triều điên cuồng. Đại Diễn thánh địa tôn quý, an bình, nhanh chóng biến thành Tu La Tràng thảm liệt. Thú triều phóng tới bao phủ cung điện, đạp nát dược viên, cắn xé đệ tử, phạm vi nhanh chóng khuếch tán, quét sạch trăm dặm sơn lâm tại Đại Diễn thánh địa. - Nghiệt súc! Lăn ra khỏi Đại Diễn thánh địa! Thẩm Uyên phóng tới trong thú triều hỗn loạn, lôi triều toàn thân tàn phá bừa bãi, ngưng tụ mười mấy viên lôi cầu, bao quanh cuồng kích tám phương, những nơi đi qua, Yêu thú vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe. Số lượng lớn mãnh thú bị liên miên quét dọn. Rống!! Một con Hắc Hổ cấp bậc Lãnh Chúa mạnh mẽ đâm tới. Thẩm Uyên dậm chân bay lên không, tuôn ra một quyền, vạn đạo lôi quang, mười mấy quả lôi cầu nhanh chóng va chạm, ngưng tụ thành Lôi Quyền to lớn, thẳng đến Hắc Hổ. Hắc Hổ nhấc lên móng vuốt, sát khí mãnh liệt, giống như cuồng triều bao phủ tới. Cùng với bạo tạc mãnh liệt, hơn ngàn mét xung quanh đã bị thanh lý không còn gì, mãnh hổ bay ra ngoài. - Mạo phạm thánh địa, các ngươi muốn tạo phản sao? Thẩm Uyên từ trên trời giáng xuống, lôi triều giống như xiềng xích giống như quấn chặt lấy một mảnh lôi vân táo bạo, cuồng dã nhấc lên, lôi vân thay phiên nhau dữ dội đánh tới Hắc Hổ. Hắc Hổ táo bạo gào thét, dâng lên sát khí như cơn lốc, nhưng không có nghênh kích, mà là nhanh chóng chạy trốn. Uy danh thánh địa đối với những Yêu thú có trí tuệ như bọn chúng mà nói là vẫn rất có lực chấn nhiếp, cho dù giết tiến vào Đại Diễn thánh địa, cũng không dám trực tiếp đối kháng với túc lão cấp bậc này. - Đều cút ra ngoài cho ta... Mái tóc trắng của Thẩm Uyên bay múa, toàn thân phát động mấy ngàn mảnh lôi quang, dội thẳng trời cao, đánh tan mãnh cầm trong mây đen, chế tạo phạm vi lớn lôi vân, muốn tập kích đang thú triều mất khống chế. Nhưng lúc này, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên sụp đổ, rễ cây tráng kiện giống như ngàn vạn cự mãng đang nhấc lên, tràng diện cực kì khủng bố, để cho người ta rùng mình. Thẩm Uyên vội vàng không kịp chuẩn bị, dưới chân không còn chỗ đứng mà chật vật rơi xuống, hắn quả quyết kích phát lôi triều, muốn đánh nát rễ cây cuồn cuộn. Nhưng, rễ cây còn cứng cỏi hơn so với sắt thép, ngạnh kháng lấy lôi triều che mất Thẩm Uyên. - Là các ngươi đang tập kích Đại Diễn thánh địa? Thẩm Uyên gầm thét, ánh mắt hung ác, quả quyết muốn dẫn bạo khí hải, cùng cái tên hỗn đản không biết thân phận gì này đồng quy vu tận. Nhưng, so với Lục trưởng lão đang đứng ở phía dưới, hắn vẫn quá yếu. Trong rễ cây đưa ra lít nha lít nhít độc châm, trong nháy mắt đã đâm xuyên hắn thủng trăm ngàn lỗ. Kịch độc lan tràn khắp cơ thể, tàn phá lấy huyết nhục, thần kinh, không đợi thân thể Thẩm Uyên nổ tung đã lập tức lâm vào đau đớn thảm liệt. Lục trưởng lão khống chế rễ cây lan tràn ra sợi rễ, kéo lấy Thẩm Uyên chìm vào địa tầng, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này. Cùng lúc đó, hai vị đệ tử thần giáo biến thành Thị Huyết Cuồng Sư và Thanh Âm Huyết Bức phóng tới trong thú triều, tìm kiếm nữ tử của Tô Thiên Sóc. Bọn hắn vừa mới đánh giết rất nhiều đệ tử, đã lấy được một tin tức từ trong đó. Nữ tử của Tô Thiên Sóc, Lâm Ngữ Linh đang trong thánh địa, còn muốn tồn vong cùng thánh địa! Lâm Ngữ Linh đã đi tới Thiên Thu các gần tổ từ. Nơi này không thuộc về thánh địa, mà là lệ thuộc vào tổ sơn, ti chức ghi chép lịch sử chân thực. - Lâm cô nương, ngươi đã nghĩ kỹ? Các chủ của Thiên Thu các nâng một viên huyết châu đi đến trước mặt Lâm Ngữ Linh. - Tạ ơn các trưởng lão thành toàn! Lâm Ngữ Linh đưa hai tay tiếp nhận huyết châu, sau khi cung kính hành lễ, liền dứt khoát lui ra khỏi cửa điện. Các chủ đưa mắt nhìn nàng rời khỏi, vẻ mặt lãnh túc: - Nhớ, Tân Lịch Kỷ Nguyên năm thứ mười, ngày hai mươi bảy tháng hai, Đại Diễn thánh địa gặp thú triều, thương vong thảm trọng. Chủ mẫu Lâm Ngữ Linh, lấy huyết châu mạo hiểm, tra ra thủ phạm thật phía sau màn. Đệ tử Sau lưng vung bút như đao, làm tốt ghi chép tại phiến đá. Các trưởng lão của Thiên Thu các vội vàng bước chân, đi đến tầng cao nhất, mở ra tế đàn màu máu, sinh ra liên hệ cùng huyết châu mà Lâm Ngữ Linh mang đi. Từ giờ khắc này, tất cả những chuyện phát sinh xung quanh Lâm Ngữ Linh, nơi này đều có thể nhìn thấy. Thị Huyết Cuồng Sư dã man phóng tới, xua đuổi đàn voi đang hốt hoảng tàn phá trong thánh địa, tìm kiếm bóng dáng Lâm Ngữ Linh. Thanh Âm Huyết Phúc đột nhiên gào lên, chỉ dẫn Thị Huyết Cuồng Sư phóng tới ngọn núi cao đằng trước bên trái. Ở trên đỉnh núi, một nữ tử đoan trang thanh nhã đang đứng tại đỉnh núi, lạnh lùng quan sát thú triều hỗn loạn. Cuồng phong gào thét tàn phá bừa bãi, thổi lên mái tóc dài như thác nước của nàng, phảng phất tiên tử đứng đấy, mỹ lệ vô hạ, rõ ràng lại tuyệt luân hơn. Thanh Âm Huyết Bức không biết Lâm Ngữ Linh, nhưng nhìn tư thái kia hẳn là không sai được, nó vỗ cánh lao xuống, thẳng đến đỉnh núi. Thị Huyết Cuồng Sư hất đàn voi ra, không che giấu nữa, mà là nhào về phía đỉnh núi. Bọn hắn sẵn sàng chiến đấu, đề phòng xung quanh phục kích. Nhưng, cho đến khi bọn hắn vọt tới đỉnh núi, đi đến trước mặt Lâm Ngữ Linh, đều không có gặp được bất kỳ ngăn trở nào.