Mà trưởng công tử Thiệu Hoa Hùng kiên định không thay đổi mà duy trì Thiệu Hoa Vinh, bọn hắn lại không dám bất kính. - Các ngươi nghe... Thiệu Anh Vệ nhìn vực sâu cuồn cuộn mê vụ, định thần lắng nghe. - Nghe cái gì? Các tộc nhân Thiệu gia nhao nhao về phía trước. - Không có cái gì! Phía dưới an tĩnh! - Chết rồi?? - Hơn nghìn người đi đến, không thể nào lại an tĩnh được, trừ phi... Các tộc nhân Thiệu gia hít vào từng ngụm khí lạnh, rốt cuộc phía dưới cất giấu dạng nguy hiểm gì, hơn nghìn người nói chết thì chết? Một người đều không có trốn ra được! Thiệu Hoa Vinh nói: - Hơn hai mươi ngày, chỉ người có vừa mới từ bên trong đi ra kia. Muốn tìm hiểu tình hình, nhất định phải bắt được hắn. Thiệu Hoa An lập tức phản kích: - Sao ngươi lại bướng bỉnh như thế? Hắn đã bị người của thần giáo bắt đi! Ngươi còn muốn cướp người từ trong tay thần giáo? - Thần giáo hẳn là đang tra hỏi hắn. Nếu như thần giáo trở lại, cũng xông đi đến, nói rõ bọn hắn nắm giữ chút tình huống, có lòng tin có thể đi ra, đến lúc đó chúng ta có thể đi theo xuống dưới. Nếu như sau khi bọn hắn trở về, không đi xuống, nói rõ rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, bọn hắn không dám mạo hiểm, chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Nếu như bọn hắn không trở về nữa, thì nói rõ người kia đã nắm bắt bảo bối trong vực sâu tới tay, cũng chính là bị thần giáo cướp đi, chúng ta cũng không cần thiết lại ở lại đây. Thiệu Hoa Vinh nói xong, trên mặt của mọi người Thiệu gia đều lộ ra mấy phần tán thưởng, phân tích rất đúng chỗ. Thiệu Hoa An hừ lạnh: - Há mồm liền đến! Nào có đơn giản như ngươi nói! Chúng ta phụng lệnh lão tổ đến điều tra, mặc kệ phía dưới là thế nào, đều phải tận mắt nhìn, bên dưới vực sâu này là xuống không được cũng phải xuống. Thiệu Anh Vệ ở phía trước gật đầu: - Hoa An nói rất đúng, chúng ta xuống không được cũng phải xuống. Chỉ là... Phải nhìn đúng thời cơ, chờ đợi cơ hội. Thiệu Hoa An có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thiệu Hoa Vinh. - Bọn hắn trở về. Thiệu Hoa Vinh nhìn về phía không trung, người của Cửu Thiên Thần Giáo lại trở về, tuy nhiên đều chỉ đậu ở chỗ đó, không có hành động thiếu suy nghĩ. Người của Thiệu gia âm thầm khẩn trương, chẳng lẽ phía dưới thật sự rất nguy hiểm? Ngay cả Cửu Thiên Thần Giáo hiểu rõ tình huống, cũng không dám tuỳ tiện mạo hiểm? Vậy phải làm sao bây giờ!! Thiệu Anh Vệ nắm chặt ngọc thạch, tỉnh táo lại, không còn vọng tưởng muốn thử. Sau khi trầm mặc kiềm chế một trận, Thiệu Hoa Vinh khẽ cắn môi, bước về phía trước nói: - Nghĩa phụ, cứ chờ ở đây cũng không phải là cách, ta có một đề nghị. Ngài ở lại bên ngoài chờ, ta đi xuống xem một chút. - Không thể! Thiệu Anh Vệ ngay cả mình đều kiêng kị phía dưới, há có thể để Linh Hồn cảnh đi mạo hiểm. - Phía dưới rất nguy hiểm, ai đến cũng có thể mất mạng, coi như mời Thánh Tổ chờ đợi bên ngoài tin đến, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, ta cảm giác ngọc thạch trong tay ngài hẳn là sẽ là một cái mấu chốt, cầm nó, có khả năng còn sống đi ra. Thiệu Hoa Vinh đương nhiên không muốn liều lĩnh cho cuộc phiêu lưu này, nhưng hành động lúc trước của hắn ở Sí Thiên đã thất bại, ảnh hưởng tới địa vị trong lòng phụ thân, nhất định phải tìm một cơ hội cứu vãn. Cho dù phụ thân không đồng ý, chí ít sẽ thưởng thức dũng khí của hắn, nhìn thấy thái độ của hắn. - Không được, ngọc thạch là di vật tiên tổ, không thể có sai sót. Thiệu Anh Vệ nắm chặt ngọc thạch trong tay, lão tổ nghiêm khắc nhắc nhở qua, coi như hắn chết, đều phải đưa ngọc thạch an toàn trở về. Thiệu Hoa Vinh lắc đầu, cái này không được, vậy thì chờ xem! Thiệu Anh Vệ rất uất ức, trước khi tới đây thật sự không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống như vậy, cảnh giới bị hạn chế, để hắn khó mà thi triển, ngọc thạch cực kỳ quan trọng, càng không thể tuỳ tiện mạo hiểm. Làm sao bây giờ! Thật phải chờ đợi sao? Thiệu Anh Vệ vừa nhìn về phía đội ngũ Cửu Thiên Thần Giáo ở không trung, bọn hắn hẳn là biết bí mật từ trong miệng người kia, vì sao không hành động, đang kiêng kị cái gì? Lúc bọn hắn đang xoắn xuýt, Khương Phàm lặng lẽ đến phía sau bọn họ, nhìn người này, nhìn người kia, đột nhiên một tiếng: - Người của Thiệu gia? - Ai!! Bọn người Thiệu Anh Vệ đồng loạt quay đầu. Làm sát thủ, tính cảnh giác của bọn hắn cực mạnh, nhưng vừa vặn lực chú ý đều đang ở vực sâu, cũng đều rầu rĩ suy nghĩ đối sách, vậy mà lại không có chú ý tới có người đã đến gần. Nhưng sau khi nhìn đến người phía sau, sắc mặt đều là biến đổi. Đây không phải là người vừa mới đi ra ngoài kia sao? Mặt nạ màu tím quá bắt mắt. Sao hắn không có bị Cửu Thiên Thần Giáo bắt đi? Khương Phàm nhếch miệng lên đường cong tàn nhẫn: - Thượng Thương cổ thành thật là một nơi làm cho người ta hưng phấn, để cho những người có cảnh giới khác nhau như chúng ta đây có thể đứng cùng một vấn đề, công bằng nói chuyện. - Ngươi là ai? Thiệu Anh Vệ đi đến phía trước, người này không có bị bắt lấy, hay là được thả? Lại làm sao phát hiện được thân phận của bọn hắn. - Ta là ai các ngươi cũng đừng quản, ta tới là muốn trao đổi hai thứ cùng các ngươi. - Trao đổi cái gì? - Một là ngọc thạch trong tay ngươi, một là... Thiệu Hoa Vinh! Người Thiệu gia cùng nhau nhíu mày, đổi ngọc thạch thì có thể hiểu, đổi Thiệu Hoa Vinh là có ý gì? Thiệu Hoa Vinh không hiểu thấu, tuy nhiên nhìn nam tử đeo mặt nạ, bỗng nhiên có loại cảm giác quen thuộc kỳ quái. Giống như, đã gặp qua ở đâu. Thiệu Anh Vệ nhìn Thiệu Hoa Vinh: - Lý do?? - Lý do liền miễn đi, điều kiện của ta vô cùng phong phú, các ngươi khẳng định hài lòng. - Điều kiện gì? - Mạng của các ngươi!! Mạng của tất cả mọi người!! - Ngươi là đến gây sự... Một vị cường giả Thiệu gia lập tức liền muốn ra tay, nhưng mặt đất dưới chân bọn hắn lại đột nhiên sụp đổ, thổ triều mãnh liệt nương theo khí tức tai nạn dâng trào, cuồn cuộn khắp trời, trong chớp mắt đã che mất hơn mười vị cường giả Thiệu gia. Người của Thiệu gia đều là sát thủ, kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức đã bay thẳng lên trời. Nhưng, cuồn cuộn đột nhiên không chỉ là ở mặt đất dưới chân, mà là toàn bộ núi cao bên cạnh. Từ dưới chân bọn hắn một mực kéo dài đến đỉnh núi. Bạo động trong nháy mắt, thổ triều mãnh liệt cùng khí tức tai nạn như bài sơn hải đảo đánh tới phía bọn hắn, hòa với thủy triều dâng lên ở phía dưới, nuốt sống tất cả mọi người. Không một ai may mắn thoát khỏi!