- Bố trí phong ấn thế nào rồi? Khương Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề đến trên ngọc tỉ truyền quốc. - Phong ấn tổn hại không nghiêm trọng, nhưng muốn phong bế triệt để, chỉ bằng vào năng lực chúng ta bây giờ còn làm không được, xem như nghĩ biện pháp phong bế, nơi này cũng đã bại lộ. Điều Thiên Hậu thật sự để ý chính là hậu quả. Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, khiến cho toàn bộ Thương Huyền chú ý. Tất cả ánh mắt của hoàng tộc hoàng đạo đều đã tập trung đến nơi đây, hơn nữa nhìn bộ dáng sẽ còn tiếp tục thật lâu. Vật quan trọng như ngọc tỉ truyền quốc nếu như còn ở lại nơi này, lúc nào cũng có thể sẽ bại lộ. Một khi bị một lão tổ tông nào đó tiếp cận, bọn hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng đều không có. Cho nên, Thiên Hậu rất tức giận Khương Phàm, nhưng cũng đang suy nghĩ nên xử lý ngọc tỉ truyền quốc như thế nào. - Nàng muốn di chuyển ngọc tỉ truyền quốc? Khương Phàm đoán được mục đích của Thiên Hậu, lông mày lập tức nhăn lại. - Ngọc tỉ truyền quốc liên quan tới vận mệnh thần triều, chúng ta không thể nào để ở lại nơi nguy hiểm này. - Một khi rời khỏi nơi phong ấn này, ngọc tỉ truyền quốc liền thật sự bại lộ, những lão già còn sống kia đều sẽ thức tỉnh. Đến lúc đó, chỉ sợ chúng ta cũng phải đối mặt toàn bộ thiên hạ đuổi bắt. - Ở lại nơi này là phó thác cho trời, rời khỏi nơi này là chống lại trời. Thiên Hậu nhìn qua Chu Tước Thần Cung nguy nga, trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Nàng thật không nguyện ý di chuyển ngọc tỉ truyền quốc, hậu quả quá nghiêm trọng, cũng sẽ xáo trộn tất cả bố trí của bọn hắn. Nhưng, nàng càng không nguyện ý ngọc tỉ truyền quốc ở lại nơi có một đám hoàng tộc hoàng đạo như thế này. Bây giờ bên ngoài vực sâu vẫn chỉ là tụ tập một ít bộ phận cường tộc, nhưng đã đủ xâu lòng hiếu kỳ của bọn hắn. Nếu như chậm chạp không gặp được bảo bối, rất có thể bọn hắn sẽ mời Bán Thánh tiến đến dò xét, thậm chí là Thánh Nhân. Đến lúc đó... bí mật của ngọc tỉ truyền quốc sẽ muốn bại lộ. Thế nhưng, nếu như muốn di chuyển, bọn hắn có thể chuyển dời đến chỗ nào? Khi bí mật của ngọc tỉ truyền quốc truyền khắp thiên hạ, tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều sẽ triển khai lùng bắt, còn có thể điều lực lượng của bọn hắn tại Thiên Khải chiến trường phía xa trở về. Thiên hạ to lớn, chỗ nào còn có thể có đất dung thân cho bọn hắn? Luân Hồi bí cảnh, có thể gánh vác được sao? Cho tới bây giờ Thiên Hậu còn không có hy vọng xa vời thân phận của bọn hắn có thể giữ vững quá lâu, nhưng bại lộ sớm nhất ít nhất cũng phải sau năm năm nữa, mà không phải là bây giờ. Kiều Hinh trầm mặc không nói, quân quốc đại sự như thế này, nàng không có tư cách góp lời, nhất là thời điểm như hiện tại. - Kiều Hinh, Kiều Vô Hối ở bên trong. Thiên Hậu đột nhiên nhắc nhở Kiều Hinh. - A? Kiều Hinh đi mau mấy bước, tới trước điện. Có hai bóng người đang ngồi trong cung điện rộng rãi. Chính là Kiều Vô Hối cùng Khương Diễm. Quốc vận bên trong như thủy triều, nhấc lên cuồn cuộn, bao phủ lấy thân thể bọn hắn, kích động linh hồn bọn hắn. Cơ thể hai người quấn lấy liệt diễm, linh văn giống như Phượng Hoàng chân thực xoay quanh gáy to, tràn ngập uy lực và năng lượng kinh người. - Vô Hối! Kiều Hinh, kích động nhìn con trai bảo bối của nàng. Thiên Hậu nói: - Quốc vận đang tiêu tán, không cách nào cưỡng ép phong ấn, ta để bọn hắn vây lại nơi đó để hấp thu, chớ lãng phí. Kiều Vô Hối mơ hồ đã nhận ra cái gì, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt hơi rung nhẹ, quay người nhìn về phía bên ngoài cửa điện. Thân ảnh quen thuộc kia đập vào mi mắt, giống như là trọng chùy đánh vào tim. - Mẫu thân? Hai mắt Kiều Vô Hối lập tức mông lung, cảm xúc chập trùng, lập tức lao ra, quỳ gối trước mặt Kiều Hinh. - Mẫu thân... Ngài... Tỉnh... - Mau dậy đi. Nhanh để cho ta nhìn, để cho ta xem thật kỹ một chút. Kiều Hinh tranh thủ thời gian đỡ Kiều Vô Hối dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy vuốt ve khuôn mặt già nua của hắn. Ngàn năm dày vò, ngoại trừ nhớ nhung Khương Phàm, nàng còn lo lắng cho hài nhi mà một mình nàng nuôi dưỡng. - Mẫu thân... Kiều Vô Hối cố gắng khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn, không muốn để cho mình trông thật yếu ớt, nhưng nhìn lấy mẫu thân mà mình yên lặng bảo vệ ngàn năm thật sự đã tỉnh lại, đứng ở trước mặt, hắn vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt cứ tràn mi mà ra, thân thể đều đang nhẹ nhàng lay động. - Hài tử của ta. Kiều Hinh lộ ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào. Đã từng cực kỳ lo lắng bản thân sẽ không cách nào thức tỉnh, sẽ không còn được gặp lại hai người thân nhất của nàng. Đã từng lo lắng sau khi thức tỉnh, xung quanh một người cũng không có. Nhưng ông trời đã không tiếp tục tra tấn nàng, hai người thân nhất của nàng đều ở ngay đây. Loại vui sướng này, loại xúc động này, chỉ có chính nàng là rõ ràng nhất. - Phụ thân, ngài đã tới. Kiều Vô Hối tranh thủ thời gian cùng đi tới hành lễ với Khương Phàm. - Làm tốt lắm, ta kiêu ngạo vì ngươi. Khương Phàm cũng mà theo nụ cười tươi đón hắn. Chuyện hắn hài lòng chính là Kiều Vô Hối săn giết Thánh Tổ Thiệu gia, xác thực làm được xinh đẹp. - Đợi lát nữa tiếp tục đi chắn cửa điện, hấp thu quốc vận, đối với các ngươi có chỗ tốt. Thiên Hậu nhắc nhở, sau đó nháy mắt cho Khương Phàm. Để lại mẫu tử đoàn tụ, Khương Phàm cùng Thiên Hậu đi tới nơi xa. - Nàng cảm thấy với tình huống bây giờ, thân phận của chúng ta còn có thể che giấu được bao lâu? Giọng Thiên Hậu rất nhẹ, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lên, mặc dù mở miệng, nhưng vẫn có chút lo lắng. - Mấy tháng. Khương Phàm không thể không tiếp nhận hiện thực, Thương Sinh Tạo Hóa mang cho hắn cơ duyên to lớn, đồng thời nguy hiểm cũng theo đó mà đến. Bại lộ, đã không thể tránh né. Cho nên gần đây hắn hành động cũng không còn kiềm chế, không băn khoăn nữa. - Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt rồi sao? - Trên đời này không có thập toàn thập mỹ. Từ ban đầu chúng ta đều đã rõ ràng, chuyện không thể hoàn toàn dựa theo chúng ta mong muốn mà phát triển. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ có thể đến ngày đó, tận hết khả năng làm cho bản thân mạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù bây giờ xác thực rất vội vàng, tình cảnh khó khăn, nhưng ta không chỉ có dung hợp Thương Sinh Tạo Hóa, còn chiếm được Nhật Nguyệt Tinh Thần trong Chư Thiên Lục Táng, thực lực cũng tăng lên tới Niết Bàn cảnh.