Bất luận là trực tiếp va chạm, còn có diễn biến lực lượng, đều tồn tại chênh lệch. Mà trong suy đoán của Diệp Trục Thiên, Nhật Nguyệt Tinh Thần đại biểu cho lực lượng táng diệt cực hạn, mạnh hơn Sơn Hà Đại Táng, Thiên Địa Đại Táng, mà hắn lại đến từ thần miếu, bất luận là hoàn cảnh lớn lên, hay là thể chất lẫn linh hồn, đều hẳn là mạnh hơn Khương Phàm lớn lên một cách hoang dã như thế. Thế nhưng thực lực mà Khương Phàm cho thấy, để hắn vô cùng ngoài ý muốn, hắn vậy mà lại không có hình thành tính áp đảo chênh lệch. Hai người giằng co ngắn ngủi, đều kích thích lên chiến ý mãnh liệt. Hoặc là, có loại ý thức vô hình lại mãnh liệt, đang thôi động bọn hắn tiếp tục chiến đấu. - Thái Dương Hắc Diệu! Sau lưng Diệp Trục Thiên đột nhiên xuất hiện mặt trời to lớn, cũng là cùng ánh trăng, từ mơ hồ đến rõ ràng, từ mông lung đến chân thực, cường quang tiếp tục tăng vọt, rọi khắp nơi trên mảnh đất trời này, xua tan hắc ám vô biên. Phảng phất đêm tối bỗng nhiên bước vào ban ngày! Nhiệt độ ánh sáng thái dương cực cao, chí cương chí dương, như muốn sơn hà vô tận đều biến thành hoang mạc. Mà phần uy thế cường đại này, thậm chí còn xuyên thấu qua bình chướng của thanh đồng tiểu tháp, trực tiếp truyền đến tầng thứ ba, ảnh hưởng đến tặc điểu đang tu luyện bên trong. Thái Dương đồ đằng giống như nếu không bị khống chế thì đã rời khỏi thanh đồng tiểu tháp rồi. Mà, tặc điểu bừng tỉnh, nó có loại cảm giác muốn triều bái kỳ diệu. Mặt trời bạo động, uy lực hắc diệu bộc phát, giống như một cái lỗ đen khủng bố nhanh chóng hoành hành, phá hủy hết thảy mọi thứ trước mặt, thôn tính tiêu diệt tất cả ở xung quanh. Khương Phàm đang muốn thay đổi các nơi sơn hà, điều động đến đây ngăn cản. Thế nhưng, ý thức đột nhiên hơi động một chút, một lần nữa về tới không gian mênh mông linh động. Mê vụ vẫn luôn một mực đến nay đều phiêu miểu mơ hồ, như xa xôi vô biên, lại như gần ngay trước mắt, bấy giờ lại đột nhiên rõ ràng lên. Sâu trong mê vụ như có xúc tu vô hình đang duỗi tới. Khương Phàm giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến. Một loại cảm giác chân thực không cách nào nói rõ, ấm áp, nặng nề, mênh mông, thâm thúy. Khi Khương Phàm nếm thử nắm chặt, vậy mà lại thật sự cầm một thứ gì đó. Giờ khắc này, Khương Phàm ý thức bỗng nhiên khôi phục tỉnh táo, trong tay có thêm một cái ấn ký kỳ diệu, hắn không chút do dự, nhảy vọt lên, một tay đánh về phía trước. Trong chớp mắt, phế tích đại địa oanh minh kịch liệt, không chỉ có mảnh rừng núi này, cũng không phải vùng núi này, càng giống là mấy vạn dặm, mười mấy vạn dặm địa tầng đều xuất hiện rung chuyển yếu ớt. Giống như là Đại Địa Mẫu Khí đang gào thét kịch liệt. Một loại uy thế cường đại hùng hậu đến cực hạn, cứ như đều muốn đè sập Khương Phàm, từ lòng bàn tay đột nhiên bộc phát, tuôn ra ngoài, đối diện đánh tới lỗ đen kia. Giờ khắc này, Khương Phàm đột nhiên có loại đốn ngộ mãnh liệt lại trực tiếp. Chư Thiên Lục Táng đúng là năng lượng cực hạn của từng cái lĩnh vực, mà không phân mạnh yếu. Mặc dù Nhật Nguyệt Tinh Thần nhìn cao hơn Sơn Hà Đại Táng, nhưng coi như tu luyện tới cực hạn, cũng chỉ là đang mượn dẫn lực lượng, là diễn biến lực lượng, mà sơn hà thì là thật sự sự thật tồn tại, có thể trực tiếp cảm ngộ, có thể toàn diện lợi dụng. Luyện đến cực hạn, Cửu Châu Thập Tam Hải đều là hậu thuẫn của hắn. Ầm ầm... Hai loại năng lượng cường đại đối kháng lẫn nhau, dẫn phát rung chuyển kinh khủng. Có thể là lực lượng cùng thuộc giữa Lục Táng kích thích, thực lực mà hôm nay bọn hắn đã hiện ra đều cường đại vượt quá tưởng tượng. Rõ ràng là quyết đấu giữa bọn hắn, nhưng lại càng giống như bản thân hai nguồn năng lượng cùng hiện ra đối kháng. Bọn hắn dâng cao chiến ý, bọn hắn sôi trào nhiệt huyết. Bọn hắn càng kích động! Chiến đấu như vậy, lại có thể kích thích cảm ngộ truyền thừa chiều sâu riêng phần mình của bọn hắn?! - Chiến!! Khương Phàm, Diệp Trục Thiên, đồng thời hô to, ánh mắt lấp lóe, năng lượng bộc phát, giết tới phía nhau. Nhưng, ý thức bọn hắn cũng hơi khẽ động, chú ý tới nơi xa đang có rất nhiều thân ảnh đang tới nơi này gần. Hẳn là do bọn hắn va chạm quá mãnh liệt, đã đưa tới chú ý. Cũng có thể là là người bên cạnh Lý Phong, Diệp Trục Thiên đuổi tới. Hai người khẽ chau mày, thầm nghĩ thật tiếc nuối, quả quyết tản ra bí thuật, lui đến trong phế tích. - Sau này còn gặp lại! Khương Phàm quay người phóng tới phía Lý Dần nơi đó, muốn mạnh mẽ bắt lấy Lý Phong, mang về cho Lý Dần dung hợp. Nhưng, khi hắn đuổi tới chiến trường, nơi đó đột nhiên lấp lóe tinh quang, Diệp Trục Thiên giống như vượt qua không gian giáng lâm đến nơi này. Diệp Trục Thiên huy động hai tay, chỉ về phía trước, chín viên đại tinh nhanh chóng xoay tròn, vờn quanh đi qua phía bọn hắn, muốn mạnh mẽ di chuyển. - Việc này không liên quan gì tới ngươi!! Mắt phải Khương Phàm đang mở hí, thần quang bắn tung toé, khí tức huyết mạch sôi trào lên uy lực Chu Tước, nổ bắn ra không gian, trong nháy mắt vỡ nát hai viên đại tinh, phá pháp trận di chuyển kia. Cùng lúc đó, sợi xiềng xích xông ra thanh đồng tiểu tháp, nhanh chóng quấn về Lý Dần cùng Du Cảnh Chiến. - Lần đầu gặp mặt, để cho ngươi tưởng niệm, người, ta mang đi. Diệp Trục Thiên khống chế tinh thần tàn phá ầm vang giáng lâm, tinh quang vô tận vặn vẹo không gian, cưỡng ép di chuyển bọn người Lý Dần. Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, xiềng xích màu đen cuốn lấy Lý Dần đã giết máu thịt be bét, Du Cảnh Chiến cũng chủ động đón lấy xiềng xích. Soạt giòn vang, xiềng xích màu đen cuốn lấy hai người, cưỡng bức từ bên trong tinh quang tránh thoát trở về, thu hồi vào thanh đồng tiểu tháp. - Ha ha, tiểu tử trên người ngươi cũng không phải ít. Hôm nay xem như biết nhau, hôm nào ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng. Diệp Trục Thiên bay lên không rời khỏi, tuy nhiên không có chiếm lấy Lý Phong, mà là thay đổi tinh không, chuyển dời hắn đến hơn mười dặm bên ngoài. Sau đó không gian xung quanh hình thành lỗ đen, nuốt hết hắn, rời khỏi rừng rậm. Vẻ mặt Khương Phàm có chút nghiêm trọng, đây cũng là từ khi xuất đạo đến nay, gặp phải đối thủ mạnh nhất. - Diệp Trục Thiên! Khương Phàm mặc niệm lấy tên thiếu niên, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.