Khương Phàm hô hấp trở nên dồn dập lên, độc nhãn kia lóe ra huyết quang đáng sợ. Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc trước bộ dáng Khương Phàm, cần thiết hay không? - Phụ thân ta, Đông Hoàng Thánh Kiệt, cũng là cung chủ Thiên Cung thứ chín. Nghị công tử yên tâm, chúng ta không có ác ý đối với ngươi. Khương Phàm gian nan nuốt ngụm nước bọt. Lâm Thiên Lộc từng nói qua, Vương Quốc Hắc Ám là một vị Thánh Nhân nào đó đi ngang qua khai sáng không gian, cảm giác thú vị là ở chỗ này tạo dựng được Vương Quốc Không Gian. Bây giờ suy nghĩ một chút, đi ngang qua?? Cái này tám phần chính là do Cửu Thiên Thần Giáo khai sáng! Giọng Khương Phàm đều đang run rẩy: - Tất cả các trận chiến đấu của ta tại Vương Quốc Hắc Ám, các ngươi đều chú ý qua? - Từng có chú ý. - Cũng có ghi chép? - Nghị công tử, hình như ngươi rất khẩn trương? Khương Phàm chỉ miệng mình, nói với Đông Hoàng Như Ảnh: - Xin mời Như Ảnh cô nương cẩn thận quan sát hình miệng ta. - Ừm? - Ta... Mẹ... Tổ tông... Ngươi! Khương Phàm miệng mở lớn, làm ra hình miệng khoa trương. - Như Ảnh nhìn không hiểu. Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng tĩnh mỹ, ngay cả mắng chửi người khác cũng không biết, thật là không biết hình miệng này là có ý gì. - Phụ thân ngươi đâu? Khương Phàm chau mày, cắn răng khắc chế sự tức giận muốn dâng lên. - Tại Vương Quốc Hắc Ám. Đông Hoàng Như Ảnh lại càng cảm thấy kỳ lạ. Hắn làm sao thế? Là sợ hãi, hay là khẩn trương. Chẳng lẽ, hắn thật sự có bí mật đặc biệt nào đó, mà biết rõ bí mật của mình nghiêm trọng đến mức nào? - Hắn ở nơi đó làm gì? - Ta nói chờ ngươi trở về, ngươi tin không? Khương Phàm cắn răng nhắm mắt lại, bình phục lại tâm tình: - Nếu như bây giờ ta muốn hỏi một chút, Đại Tự Tại điện là thế lực phương nào, ngươi có nói cho ta biết không? Đông Hoàng Như Ảnh không có giấu diếm: - Một trong Hoàng Đạo Bát Bộ, Vạn Đạo Thần Giáo! - Ngọa tào, ngươi... Khương Phàm nhúc nhích khóe miệng, cố gắng kiềm chế xúc động mắng chửi người. - Thật bất ngờ sao? Khóe miệng Đông Hoàng Như Ảnh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ngươi muốn hủy diệt Huyền Nguyệt, kết quả, ngược lại còn giao nó cho hoàng đạo Tây Bắc. Khương Phàm vừa mới bình phục tâm tình lại nổi lên gợn sóng, chửi ầm lên: - Mẹ kiếp, đương nhiên là ngoài ý muốn! Vô cùng ngoài ý muốn! Mười ngàn cái một trăm triệu lần ngoài ý muốn! - Vương Quốc Hắc Ám chỉ là một cái bí cảnh Không Gian mà thôi, các ngươi... Điên ư? Điên ư! - Các ngươi có cần thiết hay không? Không có chuyện gì làm sao? - Hai đại thần giáo Thương Huyền, nhàn... Đan... Đau không? Đông Hoàng Như Ảnh ngây ngẩn cả người, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang gào thét dữ tợn. Hắn, là đang mắng người sao? Hắn, ở ngay trước mặt ta, đang mắng người? Còn là mắng thần giáo?? Đông Hoàng Như Ảnh đã lớn như vậy, quay xung quanh bên cạnh tất cả đều là ‘công tử khiêm nhường, khiêm tốn’, mỗi người đều cực lực biểu hiện mình nho nhã ưu tú, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghe thấy hơn phân nửa câu thô tục. Khương Phàm bỗng nhiên có một cảm giác xúc động mãnh liệt, phong bế Vương Quốc Hắc Ám, triệt để phong tỏa nơi đó, thậm chí là trực tiếp hủy nơi đó! Vương Quốc Hắc Ám đang ở vực sâu, nói cách khác, hai đại thần giáo trực tiếp xử đến cửa nhà hắn rồi? Còn đến mức nào! - Nghị công tử, ngươi tỉnh táo lại trước, chúng ta chỉ là có hiếu kỳ đối với ngươi, không có ác ý. - Khốn kiếp, ngươi thì biết cái rắm gì! - Ngươi... - Nghiệp chướng. Khương Phàm quay người, đóng sập cửa rời khỏi. - Thật thô lỗ. Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu. Biết hắn nóng nảy, nhưng ở trước mặt nữ tử, ít nhất phải giả bộ một chút chứ. - Tỷ tỷ? Hắn đi rồi? Không gian vặn vẹo, con đường nhỏ được cành lá tươi non bện ra vô cùng tinh mỹ, Đông Hoàng Như Yên ngó dáo dác đi ra. - Đi rồi. Phát ra tính tình xong đi rồi. Đông Hoàng Như Ảnh nhẹ xoay vòng eo, giẫm lên phiến đá ướt át đi trở về thạch đình. - Phát tính tình gì? Hắc, lại có người ở trước mặt tỷ tỷ phát cáu. Đông Hoàng Như Ảnh yên lặng ngồi xuống, hồi tưởng đến biểu hiện kích động của Khương Phàm. Thần giáo biết Khương Phàm có bí mật, mà Khương Phàm hiển nhiên cũng biết mình có bí mật. Phía sau kích động và tức giận, hẳn là Khương Phàm sẽ khẩn trương cùng sợ hãi. Rốt cuộc là bí mật gì? Mà Khương Phàm giống như rất kiêng kị chuyện mình bị ghi chép chiến đấu lại. Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ hỏi: - Hắn trở về lúc nào? Sao hắn không có đi Vương Quốc Hắc Ám? Hắn có cái gì thay đổi sao? Đông Hoàng Như Ảnh thuận miệng nói: - Hẳn là vừa trở về liền trực tiếp chạy tới Kiều gia. Mắt phải hắn bị mù, cũng đã lên thiên văn. Đông Hoàng Như Yên kinh hô: - Thiên văn? Tỷ tỷ, tỷ khẳng định sao? Đông Hoàng Như Ảnh nhíu mày nhìn nàng một chút: - Ta phái người đi thông báo phụ thân, sao muội chạy lại trở về? - Đều đã trở về, hắn tới chống đỡ tìm hiểu tình huống. Muội là sốt ruột, liền chạy tới nơi này. Sao hắn lại ở đây? - Ta đi gặp phụ thân. Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy. Khương Phàm biết mình bị phát hiện, việc này cần thông báo phụ thân, càng cần phụ thân thông báo thần giáo hơn. - A!! Chỗ rừng sâu, quanh quẩn tức giận lại kiềm chế tiếng gào thét. Khương Phàm dữ tợn, hai tay nắm chặt. Hắn có một trực giác mãnh liệt, Cửu Thiên Thần Giáo hẳn là đã phát xuất hiện phận của hắn, mà còn là từ thật lâu trước đó. Nhưng, vì sao không có động thủ? Là không có xác định được, hay là đang chờ hắn trưởng thành, sau khi hóa thân Chu Tước lại vụng trộm bắt nuốt? Lão tổ tông bây giờ của Cửu Thiên Thần Giáo là ai? Rốt cuộc hắn muốn làm gì! Còn có Vạn Đạo Thần Giáo. Đại Tự Tại điện lại là Vạn Đạo Thần Giáo? Nếu bọn hắn phụ trách giám sát, tại sao muốn nhúng tay ngăn cản tại thời khắc cuối cùng? Trách không được Tiêu Lạc Lê có thể cùng nơi đó làm thông gia, nói không chừng nơi đó đã sớm chuẩn bị xong. Tiện nhân Hướng Vãn Tình kia! Dám lừa ta! Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là Vạn Đạo Thần Giáo có phát hiện thân phận của hắn hay không? Vạn Đạo Thần Giáo, Cửu Thiên Thần Giáo, hai đại đỉnh cấp thần giáo Thương Huyền, hai thần giáo cấp hoàng đạo, toàn bộ đều có liên luỵ cùng hắn! Chuyện đã trở nên khó giải quyết cũng biến thành phức tạp lại nguy hiểm. Xem ra đây là thời điểm tìm tới Thiên Hậu. Hắn cần Thiên Hậu làm bạn, cần Thiên Hậu trợ giúp.