- Khương Phàm, thả hoàng tử điện hạ ra, nếu không Huyền Nguyệt hoàng triều sẽ truy nã ngươi khắp thiên hạ. Lửa giận của Hoàng tộc, ngươi không chịu đựng nổi! Giọng Lư Kính Thiên hòa với linh lực, truyền khắp hoang dã rộng lớn, hắn cũng đã bắt đầu khống chế pháp trận tinh thần chôn sâu ở dưới mặt đất. Phạm vi pháp trận vô cùng khổng lồ, trải rộng hơn ba mươi dặm hoang dã. Uy lực vào ban đêm sẽ càng cường đại hơn. Hắn lấy thân làm mồi, chính là muốn dẫn Khương Phàm mắc câu. Mặc kệ Khương Phàm có cái tính toán gì, mang theo bao nhiêu người, chỉ cần tiến vào pháp trận, toàn bộ tinh không liền sẽ bạo loạn. Ai cũng không có chỗ để trốn! - Tiêu Lạc Sư, nghĩ ra chưa? Khương Phàm giơ tàn đao lên cao, lưỡi đao sắc bén lại bị kim quang chiếu rọi xuống mà lạnh thấu xương. - Ngươi là ai? Ngươi là tên ngu xuẩn! Ngươi căn bản không biết, một hoàng tộc có được thực lực khủng bố đến cỡ nào, có được lực ảnh hưởng cường đại đến cỡ nào! Tiêu Lạc Sư uốn éo người, tóc dài bay loạn, căm tức nhìn Khương Phàm: - Ngươi còn là tên điên không biết sống chết! Tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn tàn nhẫn sát hại bảy vị thiên kiêu hoàng triều, còn có Thương Vân Tước, ngươi đã làm ra hành động đáng lên án. Nếu như không phải bởi vì thân phận thánh địa của ngươi, hoàng thất ở nơi đó đã có thể đè ép, ngươi đã sớm bị bọn họ xé sống. Hôm nay, nếu như ngươi dám giết ta, hoàng thất sẽ tự mình đến Vô Hồi thánh địa đòi người. Không, bọn hắn sẽ đến thánh địa Trung Ương đòi người! Khương Phàm nhe răng cười: - Ta để cho ngươi đoán thân phận ta, không phải để cho ngươi hù dọa ta. Ta lặp lại lần nữa, ngươi phải chết, có nói cái gì cũng đều không cứu được ngươi! Một cơ hội cuối cùng, cho ngươi một lời nhắc nhở, trong tổ từ Huyền Nguyệt hoàng triều, phong ấn xương cốt ai? - Chu Tước! Chu Tước chân chính! Đó là xương cốt Thần Linh! Tiêu Lạc Lê rống to, đây chính là vũ khí mạnh nhất của hoàng thất bọn hắn, chấn nhiếp tất cả cường tộc phương tây. - Tiếp tục? - Huyền Nguyệt hoàng triều có đoạn lịch sử đã được mai táng, phát sinh ở ngàn năm trước. - Ha ha, ngươi ngươi biết sao. Ngàn năm trước, chủ nhân Thương Huyền, Phần Thiên Thần Hoàng, cũng là chủ nhân Huyền Nguyệt hoàng triều, là chủ nhân mà Tiêu gia các ngươi quỳ xuống hầu hạ. - Làm sao ngươi biết? - Ngàn năm trước, một trận chiến Đăng Thiên Kiều, Huyền Nguyệt hoàng triều phụng mệnh đóng giữ Mạc Phủ Tinh Hà. Kết quả thì sao? Trên sử sách các ngươi đã viết như thế nào, tổ tông ngươi các giải thích với các ngươi như thế nào? Đáy mắt Khương Phàm lấp lóe huyết mang, gắt gao nắm chặt tàn đao đều đang run rẩy. - Ngươi... Ngươi... Rốt cuộc là ai? - Thời khắc cuối cùng tại Đăng Thiên Kiều, Thiên Môn tây Nam đột nhiên sụp đổ, Nhân Hoàng Huyền Nguyệt dẫn tam đại hoàng đạo Thương Huyền lao thẳng đến thần giáo Tây Nam trú quân! Nói đi! Trên sử sách các ngươi đã nói như thế nào? - Ngươi... Ngươi... - Quên rồi? Tiêu gia còn không có xấu hổ đặt bút? Tiêu Lạc Sư, tiến vào Địa Ngục đi, đụng phải lão tổ tông Tiêu gia, nói cho hắn biết... chủ tử bọn hắn đã trở về! Khương Phàm nhấc tàn đao ở cao cao bỗng nhiên rơi xuống. - Chủ tử? Ngươi... Ngươi là... Tiêu Lạc Sư ngưng tụ con ngươi, một cái suy nghĩ đáng sợ đột nhiên xông vào trong đầu. Phốc phốc!! Tàn đao đập tới cái cổ Tiêu Lạc Sư, máu tươi dâng trào, đầu lâu rơi xuống đất. Bách Lý Mạc Yêu giương cánh gáy to, kim quang sôi trào, chở Dược Vương các nhào về phía Lư Kính Thiên ở xa xa. - Điện hạ!! Lư Kính Thiên kêu lên đầy sợ hãi, giết? Trực tiếp giết ở ngay trước mặt hắn? Tên điên này thật không sợ trời không sợ đất sao, đây chính là hoàng tử hoàng tộc mà! - Lão già, ngươi đang chờ ta sao? Đến đây! Ta ngay ở chỗ này, ngươi đến đây! Khương Phàm nắm lấy Tiêu Lạc Sư đầu, hướng về phương xa mà gào thét. - Khương Phàm, ngươi sẽ bị Huyền Nguyệt hoàng triều dùng toàn lực truy nã! Coi như tổ sơn Trung Ương cũng ngăn không được! Lư Kính Thiên tức giận hô to, vẫn đứng ở nơi đó không hề động, mà là yên lặng tính toán khoảng cách. Nhanh, nhanh, lập tức xông vào. Chỉ cần tiến vào hắn pháp trận, cả phiến thiên địa đều sẽ lâm vào hỗn loạn. Không gian vặn vẹo, Tinh Hà bạo động. Đừng nói là Khương Phàm, cả Kim Điêu kia đều sẽ bị chôn vùi tươi sống! Đây là siêu cấp sát trận của Tinh Túc các, uy lực tuyệt luân. Ngàn năm trước, thời kỳ Tinh Túc các cường thịnh nhất cường đại nhất, các chủ đời kia thậm chí sức một mình, cuốn lấy qua Thánh Nhân. Đến đây!! Đến đây!! Tên điên, tên ngu xuẩn, ngươi không có cơ hội đợi được Huyền Nguyệt truy nã, đêm nay... ngươi sẽ chết! A? Chờ một chút! Đó là cái gì? Lư Kính Thiên bỗng nhiên chú ý tới phía sau Cửu Đầu Kim Điêu còn giống như có từng vầng sáng lớn đang sôi trào. Vừa rồi kim quang Kim Điêu quá thịnh, cản trở ánh mắt, bây giờ khoảng cách được rút ngắn, xa xa, phiến ánh lửa kia cũng đã vô cùng sáng tỏ. Lư Kính Thiên càng xem sắc mặt càng khó nhìn. Người của Ly Hỏa thánh địa? Có vẻ giống như còn có Hoàng Kim Sư Vương? Đây là có chuyện gì? Khương Phàm điều động toàn bộ người của Ly Hỏa thánh địa đi ra rồi? Cái này sao có thể! Bọn người Khương Hồng Võ không phải bị Ly Hỏa thánh địa xa lánh hãm hại sao? Làm sao lại phối hợp Khương Phàm. Lư Kính Thiên cực lực nhìn về phương xa, thanh thế quá lớn, liệt diễm ngập trời, cơ hồ đốt thấu cả bầu trời đêm, xa xa nhìn lại, giống như ráng chiều nghịch chuyển thời không mà đến, đỏ thấu hết nửa bầu trời. Tê!! Đây là Ly Hỏa thánh địa xuất động toàn thể sao! Cái tên tiểu tử điên cuồng này thật đáng sợ, vậy mà lại có thể làm được loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Làm sao bây giờ? Còn tiếp tục phục kích Khương Phàm không? Một khi mình mở pháp trận tinh không ra, thanh thế sẽ vô cùng to lớn, đến lúc đó thân phận sẽ bại lộ. Hoàng tộc cùng thánh địa tuyên chiến? Đây chính là tối kỵ! Nhất là Huyền Nguyệt hoàng triều bọn hắn đã quanh quẩn một chỗ tại biên giới hoàng tộc, địa vị ngập tràn nguy hiểm. - Lão ca, cái màn thầu máu này, ngươi còn ăn không? Lão đầu nhi hô to với Lư Kính Thiên, trong tay lại nhiều thêm mấy cái màn thầu máu. Lư Kính Thiên không để ý đến lão gia hỏa râu ria này, cau mày, do dự. Nhưng... - Không ăn sao.