Cuồng phong gào thét, yêu khí cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị hất bay. Bách Lý Mạc Yêu giương cánh gầm thét, âm thanh đoạn dãy núi hơn trăm dặm, phảng phất không gian đều bò khai vết nứt. Hắn vỗ cánh bạo kích, móng vuốt bén nhọn hung hăng chộp tới Phạm Thiên Quân. - Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được làm càn. Phạm Thiên Quân ở giữa không trung cực lực khống chế thân thể, mặc dù đã già nhưng bá khí vẫn như cũ, hắn nhìn hằm hằm Bách Lý Mạc Yêu, đao văn trên trán lập tức thức tỉnh. Đây không phải đao văn bình thường, mà là cự đao được khí tức sơn hà bao quanh. Ầm ầm, thiên kinh địa động, dãy núi lay động. Phạm Thiên Quân đưa hai tay về phía trước rồi nắm lại, một thanh đao lớn thành hình, khí tức sơn hà cuồn cuộn, như đang cầm một mãnh sơn lĩnh uốn lượn. Khí thế bàng bạc, uy áp thiên địa. Mảng lớn sơn lĩnh xung quanh ầm vang vỡ nát, bị áp sập. Đao khí dâng lên, cự đao hoành không, nặng nề vô biên nhưng lại có khí tức sắc bén phá diệt vạn vật. Nhưng... Oanh! Cửu Đầu Kim Điêu ở đối diện va chạm, cự đao cường hãn bị vỡ nát ngay tại chỗ, không có bất kỳ lo lắng gì. Cửu Đầu Kim Điêu yêu giương cánh vỗ mạnh, một cái móng vuốt bắt lấy Phạm Thiên Quân, kim quang bạo động trong móng vuốt, giống như phiến lôi trì đang cuồn cuộn, Phạm Thiên Quân bị đánh máu thịt be bét, kêu gào thảm thiết. Đột nhiên kịch biến oanh động cả dãy núi, kinh động trưởng lão, đệ tử ở các nơi, cũng kinh đến đại điện Ly Hỏa ở mấy chục dặm bên ngoài. Bọn người Khương Hồng Võ bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày ngắm nhìn kim quang cuồn cuộn như biển lớn nơi xa, một con Cửu Đầu Kim Điêu to lớn ở nơi đó đang tức giận gáy to, hung uy cuồn cuộn, âm thanh rung động thiên địa. - Khí tức thật mạnh. Bọn người Yến Tranh âm thầm kinh hồn, cho dù cách xa như vậy, đều có thể cảm nhận được kia khí tức hung liệt. - Ai dám đến Ly Hỏa thánh địa ta làm càn. Ly Hỏa Thánh Chủ giận dữ đứng dậy, tự mình vọt tới. Điện chủ các điện theo sát phía sau, liên tiếp kích phát linh văn, triệu ra vũ khí. - Khương Hồng Võ! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! - Khương Hồng Võ người đâu! Chết ở đâu rồi! - Khương Hồng Võ! Mẹ kiếp, ngươi đã chết rồi sao! Chín cái đầu của Bách Lý Mạc Yêu gầm thét, kim quang đầy trời, yêu khí kinh khủng, thanh triều chói tai, khuấy động trời cao, bao phủ các dãy núi. - Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! Phạm Thiên Quân giống như bị giam trong lồng giam, bị hào quang màu vàng bạo kích, huyết nhục văng tung tóe, đau đớn kêu rên. Hắn là điện chủ Diêm La điện thoái ẩn, hơn nửa đời người cao ngạo cường thế, phong quang vô hạn, chưa từng nhận qua đau đớn cùng khuất nhục như vậy. - Khương Hồng Võ, còn sống không? Tới đây cho ta! Bách Lý Mạc Yêu gắt gao khống chế Phạm Thiên Quân, chín đầu hét lớn, sóng âm bén nhọn giống như là lôi đình vạn trượng, xé rách trường không. - Làm càn! Ngươi biết đây là nơi nào không? Thả Phạm Thiên Quân cho ta! Ly Hỏa Thánh Chủ là người đầu tiên chạy tới nơi này, chấn kinh lại tức giận. Chết tiệt, tên điên này ở đâu ra? Tại sao hắn lại đến đây? - Buông Phạm Thiên Quân xuống, nếu không nghiêm trị không tha. Phạm Ngọc Thành theo sát lấy đuổi tới, hồi hộp trước uy thế cường đại tràn ngập đất trời, cũng tức giận với tình huống trước mắt. Võ Cực điện bọn hắn phụ trách trấn thủ thánh địa, sao lại tuỳ tiện để một cường giả Niết Bàn cảnh vào đến đây được? Nếu thật là làm lớn chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm! - Khương Hồng Võ đâu! Ta muốn gặp Khương Hồng Võ! Sống! Thật! Bách Lý Mạc Yêu tiếp tục hét lớn, chỉ chờ Khương Hồng Võ. Khương Hồng Võ dừng ở nơi xa, không có tùy tiện xuất hiện. Bọn hắn không rõ tình huống, càng không nhận ra cự yêu đáng sợ này. Lúc này, một nam tử gầy còm chậm rãi lại tới đây, ánh mắt quái dị nhìn lên bầu trời. - Đại Bính, tới đây. Yến Tranh ở phía xa la lên. Hoàng Đại Bính, trên cổ có treo bánh nướng nặng nề khô nứt, ép tới cổ cũng hơi buông thõng. Ánh mắt của hắn có chút ngưng tụ, nhìn thấu kim quang đầy trời, tập trung vào một cái móng vuốt trong đó, ở trong đó có một thân thể đẫm máu đang nằm. Trong thức hải, Thương Vương thức tỉnh, trầm giọng nói nhỏ: - Ngô Hoàng. - Đại Bính! Tới đây! Yến Tranh hô to, thất thần làm gì, tên cự yêu này khí thế hung hung, nhìn không phải loại lương thiện. - Uy!! Ngươi!! Chính là ngươi!! Buông hắn xuống!! Giọng Hoàng Đại Bính không lớn, lại vô cùng ngột ngạt. Bách Lý Mạc Yêu từ trên cao quan sát xuống: - Ngươi là Khương Hồng Võ? Hoàng Đại Bính dùng sức bẻ bẻ cổ, toàn thân hài cốt kịch liệt nhúc nhích, phát ra lốp bốp giòn vang. Bách Lý Mạc Yêu không hiểu mà cảnh giác, vậy mà lại cảm thấy bị uy hiếp, chín cái đầu của hắn toàn bộ tập trung vào tên gia hỏa gầy gò này, đáy mắt lấp lóe hung quang. - Hắn, buông xuống! Giọng Hoàng Đại Bính đột nhiên vang dội, toàn thân dâng lên khí lãng kinh khủng, như lũ quét, như gió lốc, thanh thế to lớn. Cơ thể hắn kịch liệt tăng vọt, từ mười mấy mét đến mấy chục mét, lại đến trăm mét, cho đến hơn hai trăm mét. Huyết khí sôi trào, sát khí ngập trời. Hoàng Đại Bính thay đổi hoàn toàn, giống như một dã man cự thú, đạp tan mặt đất, bay thẳng lên trời. Dãy núi bạo động, vô số trưởng lão, đệ tử quá sợ hãi. Đây là quái vật gì? Đây lại là võ pháp gì? Ngay cả điện chủ Đan Đỉnh điện đều kinh sợ, mặc dù đã nghe nói Hoàng Đại Bính có gì đó quái lạ, có thể biến thành người khổng lồ, nhưng khi tận nhìn thấy, vẫn bị khí thế kinh khủng kia làm cho kinh hãi. Ầm ầm! Hồng Hoang Phủ phá thể mà ra, một khí thế khủng bố kinh phá càn khôn khuấy động bầu trời, quét sạch trăm dặm núi bụi tại Ly Hỏa thánh địa, lại lần nữa kinh động tất cả mọi người. Ngay cả Hoàng Kim Sư Vương dừng ở xa xa đều gắt gao tiếp cận hắn, cảm nhận được áp bách hít thở không thông. Đây là vũ khí gì? Sắc mặt Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên biến đổi, một cái móng vuốt bảo hộ Khương Phàm, một cái móng vuốt vây chết Phạm Thiên Quân, chín cái đầu của hắn gáy to sắc nhọn, ánh sáng hừng hực tăng vọt trong nháy mắt, lướt qua toàn thân, trùng kích đầu lâu, hóa thành chín đoạn ánh sáng hủy diệt, đánh rách tả tơi không gian, cuồng kích Hồng Hoang Phủ. Hoàng Đại Bính dữ tợn, tiếng rống như sấm, nâng Hồng Hoang Phủ bổ ra một đòn kinh thiên động địa. Thiên Nô Chi Vương bên trong Hồng Hoang Phủ thức tỉnh hồn khí, tự mình kích phát khí tức Hồng Hoang, quét sạch toàn thân Hoàng Đại Bính, trùng kích Hồng Hoang Phủ.