Hắn hơi hoảng hốt, đây vẫn là Ma Ẩn cốc sao?Đập vào mắt hắn là cảnh tượng khắp nơi hoang tàn, tất cả các tòa nhà trong cốc đều đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, cả Ma Ẩn cốc tựa hồ bị san bằng. Phóng mắt nhìn lại thì trừ những vết nứt thật lớn thì chỉ có cát bụi bay mù mịt giữa không trung ngưng tụ không thể tiêu tan, không một mái nhà còn nguyên vẹn, không có một ai... Một vùng im lặng chết chóc. Bỗng nhiên, trong lòng Hàn Thạc nổi lên một loại cảm ứng kì dị, phảng phất như mình quay trở lại cái thời trước, khi mình ở trên mặt trăng hoang vu tĩnh mịch, cả người không thể nhúc nhích, tuyệt vọng nhìn cảnh tượng không có một chút sinh cơ, chỉ biết chờ chết. Cảnh tượng lúc này cũng giống hệt như vậy. Cũng là những cái hố màu sắc hoang tàn, rồi mình cũng toàn thân vô lực, dường như chẳng có gì khác biệt. Hàn Thạc hoảng hốt ngạc nhiên nhìn mọi thứ quanh mình, nhìn vào sơn cốc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cố gắng dùng ánh mắt tìm kiếm ra dù chỉ một người còn sống, cố gắng cử động tay chân, cố gắng kiểm tra tình trạng trong cơ thể của mình... - Phụ thân, người không sao chứ? - Từ chỗ sâu trong linh hồn là nơi duy nhất không bị biến đổi bỗng truyền đến tin tức của Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo. - Ngươi ở đâu? - Như trong mộng mới tỉnh, Hàn Thạc nghe được tiếng gọi của Tiểu Khô Lâu thì dường như lại nhận ra được mình, phân biệt rõ ràng tình thế trước mắt, bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Khô Lâu. - Con ở trong lòng đất. Con sẽ lên ngay đây. - Hàn Hạo đáp lại. “Răng rắc!”Một gò đất do nhiều đống đá vụn chất thành ở bên cạnh Hàn Thạc đột ngột truyền đến một tiếng động khác thường. Rồi đất đá bắn văng ra, đoạn chiếc Bạch cốt vương tọa thật lớn kia lại hiện ra. Hành động dị thường của Tiểu Khô Lâu tựa hồ kéo theo phản ứng dây truyền. Trong các vết nứt trên mặt đất ở bên cạnh Hàn Thạc không ngừng vọng lại những tiếng động khác thường rồi những bóng ảnh từ đó chật vật hiển lộ ra. Cam Đạo Phu, Đạt Tạp, Tái Á Lộ, Lôi Cát Tư... Từng Thống lĩnh Liệp thần giả nối nhau xuất hiện. Cả đám thống lĩnh chẳng một ai chết, chỉ đều tái nhợt mặt nhìn về phía Hàn Thạc với ánh mắt vô cùng kì dị. - Bố Lai Ân. Ngươi. Ngươi làm gì đối với chúng ta vậy? - Áo Tác Ai tỏ vẻ kinh hãi, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn thì suy yếu hơn bất cứ người nào. Hàn Thạc ngạc nhiên, tự cảm thấy lực lượng trong cơ thể hắn cũng giảm đi nên trong nhất thời không hiểu được ý câu hỏi của Áo Tác Ai, bèn cau mày hỏi lại:- Ngươi có ý gì?- Tại sao, tại sao Đại Địa thần lực trong cơ thể ta lại thiếu hẳn đi một phần. - Áo Tác Ai trợn trừng mắt nhìn chằm chặp vào Hàn Thạc, quát hỏi. Chẳng những là Áo Tác Ai mà cả đám Đạt Tạp, Tái Á Lộ cũng đều biến sắc, có vẻ Áo Tác Ai vừa nói ra tâm tư của bọn họ, cùng nhìn vào người Hàn Thạc với ánh mắt kinh ngạc không nén nổi như muốn hắn phải đưa ra một lời giải đáp. - Các ngươi, thần lực trong cơ thể các ngươi đều giảm đi ư? - Cam Đạo Phu tu luyện Quang minh lực lượng cũng kinh hãi biến sắc mặt, đột nhiên thốt lên hỏi. Tất cả các thống lĩnh Liệp thần giả đều gật đầu đáp lại câu hỏi này của lão, đều lần lượt biểu thị thần lực mà mình tu luyện bị mất đi một phần. Cam Đạo Phu kinh hãi nhìn Hàn Thạc với vẻ không dám tin, nét mặt biến đổi liên tục, lúc thì đầy sát khí, có lúc lại vui mừng, không biết lão suy nghĩ cái gì. Hàn Thạc bị người người chỉ trích thì lại rất mơ hồ, có vẻ không rõ lắm cuối cùng đã có gì xảy ra. Đột nhiên, một loại cảm giác kì dị dũng mãnh tràn vào trong thần thức của Hàn Thạc - hắn cảm thấy dường như mình có thêm vài cặp mắt!Tâm thần máy động, Hàn Thạc dùng thần thức gọi Vạn Ma đỉnh và hai thân ngoại hóa thân tu luyện lực lượng Huỷ Diệt, Tử Vong đến bên cạnh mình. Ý nghĩ này vừa mới nổi lên thì bên trong những vết nứt trên mặt đất liền hiện ra mười ba bóng ảnh mờ mờ cực lớn... - Hả, cái gì đây? - Hàn Thạc giật nảy mình sợ hãi, nét mặt quái dị nhìn những bóng ảnh cực lớn từ sâu trong lòng đất từ từ bay ra này. “Vù!”Vạn Ma đỉnh trở lại trước mặt Hàn Thạc, nhưng hắn lại không cảm giác được khí tức của hàng trăm nghìn ma đầu bên trong, nó hoàn toàn trống rỗng. Nhưng Hàn Thạc lại cảm giác được khí tức quen thuộc ở trên thân thể của mười ba bóng ảnh vừa đột ngột hiện ra. Không những thế, hắn tựa hồ còn có sức cảm ứng kì diệu với chúng. Phảng phất như mình chính là một trong mười ba bóng ảnh đó, cũng dường như chúng đều là chính hắn... “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hàn Thạc thầm kinh ngạc. - Chủ nhân, không biết tại sao tất cả ma đầu đều xảy ra biến dị. Những ma đầu bên trong đỉnh không biết có phải bị việc lúc trước ảnh hưởng hay không mà các ma đầu tu luyện cùng một hệ lực lượng khi chúng còn sống lại cắn nuốt lẫn nhau rồi dung hợp lại. Những ma đầu thuộc một hệ lực lượng cuối cùng ngưng tụ lại làm một, có mười ba hệ lực lượng thì hình thành nên mười ba thực thể sinh mạng đặc thù có linh hồn ấn ký của ngài như thế này. Bọn chúng là một loại thân ngoại hóa thân mới, còn đặc thù hơn cả thân ngoại hóa thân do Lục Ma Phong và Khô Lâu pháp trượng biến thành, đến mức ngay cả ta cũng không hiểu rõ hình thái sinh mạng của bọn chúng. Đột nhiên, tiếng nói của Đỉnh Linh vang lên từ đáy lòng Hàn Thạc. Hàn Thạc ngạc nhiên, trong nhất thời không thể lý giải được ý thức của Đỉnh Linh, ngẩn người ra một lát rồi mới hỏi:- Hai thân ngoại hóa thân vốn có của ta đâu rồi? - Đã hoàn toàn nổ tung ở trong một luồng lực lượng, nhưng mà linh hồn và lực lượng đã dung hợp cùng hai cái thân ngoại hóa thân mới. Hãy cảm ứng một chút, hai cái thân ngoại hóa thân mới Tử Vong và Huỷ Diệt mang linh hồn ấn ký tinh thuần nhất của ngài, hẳn là không cần có ma hợp kì đã lập tức tâm thần hợp nhất cùng ngài!Hàn Thạc thêm cả kinh, lại mở tâm linh ra thử cảm thụ khí tức của mười ba bóng ảnh mơ hồ cực lớn kia. Dần dần, hắn phát hiện chúng đích xác có sức cảm ứng kì dị với bản thân mình. Mười ba bóng ảnh là mười ba loại lực lượng khí tức gồm Hắc ám, Địa, Hỏa, Phong, Thủy, Lôi điện, Tử Vong, Vận mệnh, Thời không, Sinh mạng, Huỷ Diệt, Đấu khí. Trong đó, hai thân ngoại hóa thân có khí tức Tử Vong và Huỷ Diệt rõ ràng hơn rất nhiều so với mười một bóng ảnh khác. Hàn Thạc vừa động tâm niệm, một loại liên lạc kì diệu mãnh liệt tràn vào trong lòng. “Ha ha... Hắc hắc... ” Hai thân ngoại hóa thân rõ hơn những cái khác đột nhiên cùng cười vang nhưng tiếng cười lại không giống nhau. Giờ phút này, Hàn Thạc có lại cái loại cảm giác bị chia làm ba, một hồn ba tác dụng. So sánh với trước kia, loại cảm giác linh hồn hợp nhất này chẳng những không thay đổi chút nào mà còn tựa hồ trở nên chặt chẽ khó phân tách hơn. Cái cảm giác như trở thành một thể thậm chí khiến cho trong lòng hắn dâng lên một sự cảm động không tên. Hai thân ngoại hóa thân tu luyện lực lượng Tử Vong, Huỷ Diệt mang theo khí tức thuần túy nhất, bóng ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, chậm rãi biến thành hai “người” lớn hơn bản thể Hàn Thạc khoảng năm lần, tất nhiên là dáng vẻ cũng rất giống với hắn!- Đây, đây là? - Cam Đạo Phu bật kêu lên kinh hãi. Lão đầy vẻ hoảng sợ, dường như cảm giác được chỗ kì dị từ mười ba bóng ảnh vừa từ sâu trong lòng đất bay ra. Về phần Đạt Tạp và các thống lĩnh Liệp thần giả khác, tất cả đều choáng váng, ai nấy ngơ ngẩn nhìn mười ba bóng ảnh từ từ bay lên trên bầu trời. - Mười ba lực lượng, thế, thế… đến cùng là chuyện gì xảy ra? - Đạt Tạp hỏi lắp ba lắp bắp, hơi có chút thất thố. - Lực lượng mà chúng ta mất đi không phải do mấy “tên” này cắn nuốt mất chứ? - Áo Tác Ai đột nhiên nhận ra lực lượng quen thuộc từ trên người cái “ảo ảnh” có Đại Địa lực lượng kia, hắn biến sắc mặt lập tức lớn tiếng hô lên kinh hãi. - Người này không chết thì chúng ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sớm muộn gì cũng có một ngày bị hắn bức tử! - Đạt Tạp hít sâu một hơi, nhưng không làm sao khống chế được tim mình đập thình thịch, cất giọng trầm khàn hét lên. Lần này thì tất cả các thống lĩnh Liệp thần giả đều nhất trí, cơ hồ không có bất cứ do dự gì, hung quang trong ánh mắt tỏa ra bốn phía, quyết tâm bắt Hàn Thạc phơi thây đương trường. Đúng lúc này, hai bóng ảnh hư ảo kỳ quái trên thân thể có lực lượng Tử Vong, Huỷ Diệt bỗng chập lại với nhau. Đột nhiên, hai đại lực lượng Tử Vong, Huỷ Diệt dung hợp lại như sữa hòa tan trong nước, thoáng cái đã hình thành một thần chi lĩnh vực mới. Linh cơ chợt động, bóng ảnh do hai thân ngoại hóa thân Tử Vong, Huỷ Diệt chập lại làm một lại nhoáng lên rồi chập lại với hư ảnh có lực lượng Lôi điện đứng ở bên cạnh và lực lượng Lôi điện cũng đột nhiên gia nhập vào thần chi lĩnh vực mới. Ba thân ngoại hóa thân chập lại xong thì lực lượng bỗng tăng mạnh lên gấp đôi. Hàn Thạc mừng như điên, bản thể máu chảy như suối vẫn không hề nhúc nhích, dồn toàn bộ tinh lực vào việc khống chế hư ảnh “Hàn Thạc” do ba thân ngoại hóa thân chập lại kia. Hắn vận chuyển tất cả lực lượng thần thức, hạ lệnh cho nó tiếp tục di chuyển, rồi lại chập ba hư ảnh có lực lượng Hắc ám, Phong hệ và Thủy hệ vào với nhau. Mấy hư ảnh do ba bóng ảnh chập lại, mỗi cái tạo thành một thân ngoại hóa thân mới, thần thức của Hàn Thạc trở nên nặng nề gấp trăm lần. Khi đem ba thân ngoại hóa thân Hắc ám, Phong hệ, Thuỷ hệ chập lại xong thì lực lượng thần thức của bản thể Hàn Thạc tựa hồ đã tiêu hao hết, không còn có thể sử dụng để tiếp tục chập những thân ngoại hóa thân còn lại. Lúc này hắn đã vận dụng thần thức đến mức cực hạn. Hư ảnh mới do sáu loại lực lượng Tử Vong, Huỷ Diệt, Lôi điện, Hắc ám, Phong, Thủy chập lại xong thì từ từ ngưng tụ thành một “người”. Người thì vẫn là Hàn Thạc, chỉ là luồng khí tức trên người nọ lại không tiếp tục tương thông. Thân ngoại hóa thân của sáu hệ lực lượng chập lại với nhau thì thần chi lĩnh vực mới cũng dung hợp với nhau. - Sát! - Áo Tác Ai cảm giác thấy một nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm linh đối với Hàn Thạc mới, bèn hét lớn một tiếng rồi thành người thứ nhất xông lên. “Hàn Thạc” mới do sáu hệ lực lượng chập lại liếc mắt nhìn Áo Tác Ai ngoài thì hung hăng nhưng tâm thì lo sợ rồi giơ một tay lên. Một luồng lực lượng mới mênh mông bát ngát tràn ngập trong trời đất, lập tức bao trùm Áo Tác Ai vào bên trong. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thân thể Áo Tác Ai đột ngột vỡ tung, Đại Địa khải giáp được coi là kiên cố nhất cũng không có bất cứ tác dụng gì. Hắn hóa thành trận mưa máu rơi ào ào xuống đất. Một cái linh hồn lờ mờ phiêu diêu thoát ra. Không cho nó chạy trốn, Vạn Ma đỉnh chợt bay nhoáng lên, mạnh mẽ chụp lấy thần hồn của Áo Tác Ai. Đột nhiên, Đạt Tạp và các thống lĩnh Liệp thần giả kinh hãi biến sắc, mấy người vội liếc mắt nhìn nhau rồi đột ngột quay về phía sau, cứ hướng ra bên ngoài mà chạy chứ không để ý tới bất cứ cái gì cả, mặt đầy vẻ sợ hãi. Vào giây phút này, bọn họ đã không còn dũng khí đối kháng với Hàn Thạc nữa!