Mỗi một thần vực trên Chúng Thần đại lục đều phải kính trọng đối với việc thờ phụng Chủ thần. Như hành vi được cho là khinh nhờn Chủ thần, cái này quy ra tội danh không lớn nhưng cũng không nhỏ, nếu cố ý truy cứu đến cùng thậm chí sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của Hàn Thạc ở Ám Ảnh thành sau này. Bởi vậy, khi Hàn Thạc thấy Lạp Nhĩ Phu nhếch mép cười lạnh thì trong lòng bất giác thấy không ổn. Quả nhiên, Lạp Nhĩ Phu chờ Hoa Lai Sĩ chấm dứt nghi thức, khi tất cả mọi người lại ngẩng đầu lên lần nữa, lập tức quát trầm:- Bố Lai Ân đại nhân, ngươi vừa rồi không thành kính với Chủ thần, lại không chịu quì xuống, bản thân là tín đồ của Chủ thần, hành vi khinh nhờn Chủ thần này của ngươi là không thể tha thứ!Hoa Lai Sĩ đang chuẩn bị tuyên bố gì đó, nghe Lạp Nhĩ Phu nói vậy có vẻ hơi giật mình, quay đầu liếc mắt Hàn Thạc, cau mày hỏi:- Bố Lai Ân, lời của Lạp Nhĩ Phu là thật?- Không ngờ Lạp Nhĩ Phu đại nhân lòng dạ hẹp hòi như thế. Hai ngày trước chúng ta tuy lời nói có chút không hợp nhưng chỉ vậy mà Lạp Nhĩ Phu đại nhân lại có dụng ý xấu phỉ báng ta, thật sự khiến ta quá kinh ngạc rồi! - Hàn Thạc đương nhiên sẽ không thừa nhận, bị chụp mũ tội khinh nhờn thần linh, qua đó xoay qua nói chuyện của mình, hắn thật sự sẽ gặp phiền toái không nhỏ. - Bố Lai Ân đại nhân bản lĩnh nói dối không chớp mắt thật sự không nhỏ, dám làm vì sao không dám nhận? - Lạp Nhĩ Phu quát lạnh, con mắt lóe tinh quang nhìn thẳng Hàn Thạc, dường như có ý áp đảo khí thế làm cho Hàn Thạc nảy sinh chột dạ mà sơ hở. Ở bên cạnh, bọn người Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt ánh mắt như điện, chỉ cần Hàn Thạc lộ ra một chút hoảng hốt đều có thể bị nhìn ra. Đáng tiếc Hàn Thạc tâm chí kiên định không phải Lạp Nhĩ Phu có thể tưởng tượng. Dưới ánh mắt như ưng của Lạp Nhĩ Phu, vẻ mặt hắn không những chẳng chột dạ mà còn ngụy tạo vẻ oan khuất như thật, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạp Nhĩ Phu, gay gắt nói:- Lạp Nhĩ Phu đại nhân, ai nói dối trong lòng đều hiểu rõ, ngươi không có một chút khí độ nào sao?- Ngươi, ngươi nói dối! - Lạp Nhĩ Phu thật sự không ngờ Hàn Thạc lại khó chơi như vậy, phẫn nộ thét. Than thở một tiếng, Hàn Thạc lắc đầu nói:- Ta luôn nghĩ Lạp Nhĩ Phu đại nhân là người quang minh lỗi lạc, thực sự không ngờ vẻn vẹn chỉ vì một cuộc tranh cãi nhỏ ngươi lại làm ra cái chuyện đặt điều vô căn cứ như thế này, thật làm người ta quá thất vọng rồi!- Ây, Lạp Nhĩ Phu, chuyện nhỏ như thế ngươi không nên động can qua lớn như vậy chứ?Hắc Thiên có ý xấu cao giọng nói, khi phát hiện sự chú ý của mọi người bỗng chốc tập trung trên người mình mới giải thích: - Mấy ngày trước ở chỗ Thanh Lâm đại nhân, Bố Lâi Ân có tranh cãi chút với Lạp Nhĩ Phu. - Ta thấy Bố Lai Ân không phải là loại người nói dối! - Tộc trưởng Kim Sâm gia tộc, Tạp Tư Phách đột nhiên lên tiếng. Hai tộc trưởng hai đại gia tộc kia cũng gật đầu xác nhận, đều tỏ vẻ nhận định Hàn Thạc không phải là loại người nói dối, ẩn ý chính là cho rằng Lạp Nhĩ Phu cố ý vu oan cho Hàn Thạc. Lạp Nhĩ Phu ở Ám Ảnh thành đánh mất lòng dân, cả ba đại gia tộc trưởng đều ôm oán niệm với hắn. Bọn họ lập tức nắm bắt lấy cơ hội này, đều tỏ vẻ tin tưởng Hàn Thạc nhưng cũng không nói thẳng Lạp Nhĩ Phu cái gì. Hoa Lai Sĩ nhíu mày nhìn Lạp Nhĩ Phu, lại nhìn chằm chằm Hàn Thạc. Trầm lặng một chút hắn mới nói:- Lạp Nhĩ Phu khả năng hoa mắt nhìn lầm thôi. Được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Hoa Lai Sĩ nói như vậy, Lạp Nhĩ Phu tuy tức giận nhưng cũng đành im lặng, hắn biết những lời này của Hoa Lai Sĩ đã là bảo vệ hắn rồi, cũng không một mực chắc chắn Hàn Thạc thực sự khinh nhờn thần linh nữa. Hàn Thạc vẫn trương cái vẻ mặt vô tội oan khuất nhìn về phía Lạp Nhĩ Phu đầy đau đớn. Người không biết còn tưởng là hắn vô cùng thất vọng về thái độ làm người của Lạp Nhĩ Phu nữa chứ. Nhưng mà Hàn Thạc lại thầm cười lạnh, từ thái độ ba đại gia tộc hắn đã biết Lạp Nhĩ Phu quả nhiên không được lòng người. Mà những người còn lại trong gia tộc Tái Nhân Đặc từ đầu đến cuối cũng không nói giúp cho Lạp Nhĩ Phu một câu. Từ điểm đó chứng minh Tạp Mai Lê Thạp nói không sai, cho dù là người trong gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không thích tên tay sai trung thành của Hoa Lai Sĩ này. Mà hắn mất lòng dân như vậy trái lại khiến cho Hàn Thạc thầm buông lỏng, một khi hắn cùng Lạp Nhĩ Phu thực sự xung đột, chỉ bằng điểm này hắn đã chiếm ưu thế trước rồi. Một hồi phong ba nhỏ đến đây tạm lắng, Hoa Lai Sĩ nói xong, lập tức bắt đầu giới thiệu quy tắc so đấu. Ngoài Hàn Thạc là người mới gia nhập, mọi người còn lại đều nắm rõ ràng như lòng bàn tay. Lời Hoa Lai Sĩ nói chủ yếu là cho Hàn Thạc nghe, tuy thế hắn cũng đã biết trước từ miệng Hắc Thiên và Thanh Lâm. Khi Hoa Lai Sĩ mắt thấy Hàn Thạc hờ hững gật đầu ra hiệu mình đã hiểu rõ thì cũng nhanh chóng kết thúc. Trong cuộc thi đấu giữa bảy đội thần vệ, mỗi một phương một đại đội, số lượng Thần vệ không cho phép vượt quá trăm người. Trong đội không được có Thượng vị thần! Trong khi tỷ đấu, ngộ thương và ngộ sát có thể tha thứ nhưng giết người có mục đích có kế hoạch thì cấm chỉ, cho dù ngộ sát ngộ thương một đội cũng không được phép vượt quá năm tên. So đấu ngay từ đầu xưa nay đều là đoàn đội chiến đấu, mỗi một lần đều có qui tắc khác nhau. Có đôi khi là lựa chọn một mục tiêu, bảy đại đội cùng hướng mục tiêu xuất phát, trên đường cấm chỉ đánh nhau, người dẫn đầu tới mục tiêu thì xếp hạng nhất. Đôi khi tỷ thí là ở trong dãy núi đuổi giết một số ma thú. Dưới tình huống này so đấu thường là ở nơi ma thú hoành hành, chiến thắng sẽ thuộc về người giành được nhiều tinh hạch ma thú nhất. Lần thi đấu này có hơi đặc biệt, Hoa Lai Sĩ trước đó đã giấu ở bên trong khu vực phía đông dãy Phi Vân rất nhiều thần tinh có năng lượng ba động đặc thù, những thần tinh này có vị trí vô cùng kín đáo. Hoa Lai Sĩ ra hạn thời gian là bảy ngày, trong thời gian này, các đội có thể tìm kiếm thần tinh, cũng có thể cướp đoạt thần tinh của người khác. Những thần tinh này có năng lượng ba động cực kỳ đặc biệt, lại có ấn kí của Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt lưu lại, một khi bị tìm ra từ địa điểm ẩn nấp sẽ hiển lộ mục tiêu rõ ràng. Bởi vậy trong bảy ngày có thể cướp đoạt thần tinh, có thể tìm kiếm thần tinh, bất kể dùng phương pháp gì, cuối cùng phe nào có được nhiều thần tinh nhất chính là người chiến thắng. Tuy thế, trong đó vẫn có một qui định bất di bất dịch: Giữa bảy đội không được hợp tác với nhau, mỗi khi hai đội khai chiến, các đội còn lại cũng không được tham dự. Qui định này kì thực đặc biệt vì hai người Hắc Thiên và Thanh Lâm mà thêm vào. Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt biết Hắc Thiên chân tâm với Thanh Lâm, một khi đội Một và đội Ba có thể liên thủ, lần tỷ thí này nhất định chiến thắng thuộc về phe bọn họ. Vì tránh loại chuyện này xảy ra mới có qui định bất luận ra sao cũng không được có sự kết hợp giữa hai phương. Hoa Lai Sĩ nói xong, bảy đại đội trưởng chuẩn bị tham chiến do bảy Thần vệ trưởng chỉ định. Dưới sự dặn dò của Hoa Lai Sĩ, từng đại đội hướng phía đông dãy núi Phi Vân bắt đầu khởi hành. Lúc Cơ Phạm rời đi, Lạp Nhĩ Phu tiến đến bên hắn khẽ dặn dò vài câu. Cơ Phạm gật đầu liên tục, trước khi dẫn Thần Vệ của mình rời đi hắn lại âm độc quét ánh mắt về Ba Nạp Đức ở phía xa. Thần vệ đội Hai từng người vẻ mặt đờ đẫn nhưng trên người lại có sát ý nồng đậm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía người khác đều vô cùng hung ác, dường như là ma thú khát máu thăm dò con mồi. So sánh với các đội Thần vệ khác, những thần vệ đội Hai kia rõ ràng đã giết người quá nhiều, luồng khí thế trên người thần vệ thông thường không thể so sánh được. Các thần vệ bên đội Năm của Hàn Thạc trước khi tham chiến lại tỏ vẻ thoải mái làm người ta khó có thể tin. Cát Nhĩ Bá Đặc và Huyết Linh cầm đầu, dọc đường đi tiếng cười không dứt, không chút khẩn trương trước đại chiến, người không biết còn cho là bọn họ đang đi du ngoạn nữa chứ. So với những thần vệ của đội Hai, đội Năm đúng là hoàn toàn đối lập. Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt, ba tộc trưởng tam đại gia tộc, các đại Thần vệ trưởng trừ Hàn Thạc ra, từng người vẻ mặt đầy quái dị, không ngờ được đội Năm ban đầu còn vô cùng trầm mặc, nghiêm nghị như thế, đến khi thật sự tham chiến lại trở nên không nghiêm túc như vậy. Chỉ có một mình Hàn Thạc là cười hài lòng. Sau khi những người khác tới dãy núi Phi Vân, hắn lại cho các Thần vệ nghỉ ngơi thư giãn, còn cho phép bọn họ uống rượu mua vui, làm cho bọn họ không hề bị áp lực vì đại chiến. Những thần vệ này từ sau khi đi ra khỏi Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, Hàn Thạc không chút lo lắng về năng lực của bọn họ, điều duy nhất hắn hơi không yên lòng là sợ bọn họ lại tự tạo áp lực lớn cho mình. Hiện tại thấy bọn họ từng người nói nói cười cười tiến về khu vực phía đông, Hàn Thạc cuối cùng an tâm hẳn. Bảy đội với gần bảy trăm thần vệ dựa theo dặn dò của Hoa Lai Sĩ phân ra rời đi. Phía đông dãy núi Phi Vân cách nơi đây một ngày lộ trình. Sau khi các đội đã rời đi, Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt lục tục bố trí trên trung ương sa bàn trên khán đài. Trong tay Hoa Lai Sĩ là một kiện không gian chiết ảnh thần khí, nó không ngừng tuôn ra từng luồng thần lực dừng tại khu vực phía đông trên mặt sa bàn, khu vực đó có những tháp năng lượng bố trí trước chiếu rọi vào nhau. Qua chốc lát, kiện không gian thần khí trong tay Hoa Lai Sĩ đột nhiên cắm vào trung ương sa bàn, một hồi chấn động mãnh liệt uống khúc trên mặt sa bàn. Tiếp đó, một không gian kết giới thành hình. Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, tràng cảnh mặt trên sa bàn đột nhiên biến hóa, tất cả vật chết bỗng chốc trở nên rất sống động. Qua một lát, lại một không gian uốn khúc lại hình thành ở giữa sa bàn. Đến khi các chấn động ngừng lại, lúc Hàn Thạc nhìn lại sa bàn chợt phát hiện khu vực phía đông sa bàn kia như bị phóng đại vô hạn, bên trong tất cả cảnh vật đều hiện rõ, cả những chấm đen đang di động nhỏ như kiến. - Kiện không gian thần khí này có hình thành liên hệ kì diệu cùng với tháp năng lượng ở khu vực kia. Chúng ta từ nơi này có thể thấy được tất cả biến hóa bên trong, có chúng ta ở đây quan sát ta nghĩ ở khu vực đó cũng không xảy ra bất trắc gì, mọi người cũng có thể thấy được rốt cuộc là Thần vệ phương nào mạnh nhất. - Hoa Lai Sĩ mắt thấy tình cảnh sa bàn đã sắp xếp xong xuôi, trên mặt có một chút đắc ý, ngẩng đầu quét mắt từng người, cười giải thích. Mọi người tự nhiên đều tranh nhau khen ngợi sự lợi hại của thần khí này, xúm đến tâng bốc Hoa Lai Sĩ. Chỉ có Hàn Thạc là cười khổ, hắn không biết Hoa Lai Sĩ còn có chiêu này cho nên trước đó đã truyền đạt bọn Ba Nạp Đức một số mệnh lệnh không quang minh cho lắm. Nếu như Ba Nạp Đức làm theo dặn dò của hắn, tất cả tình hình lại lọt vào mắt đám người Hoa Lai Sĩ thì đối với Hàn Thạc quả thật là bất diệu.