Mặc dù Hàn Thạc có thực lực kinh nhân cùng tiềm lực vô hạn nhưng dưới con mắt một người cha thì bên cạnh con rể như hắn có quá nhiều nữ nhân, nhưng không người nào có một danh phận, tương lai không chừng có thể còn xảy ra chuyện ồn ào. Hoa Lai Sĩ không cho rằng Tạp Mai Lệ Tháp có thể chế trụ được Hàn Thạc. Một khi Tạp Mai Lệ Tháp thực sự cưới Hàn Thạc, Hoa Lai Sĩ thấy nàng cũng sẽ không được hạnh phúc. Cho nên hắn cũng không được nguyện ý lắm. Nhưng mà, theo như lời An Đức Liệt khả năng này đích thực tồn tại. Chỉ xem thực lực mà Hàn Thạc biểu hiện ra, Hoa Lai Sĩ cảm thấy hắn sẽ không chịu cảnh người dưới lâu. Thiên Cơ dược tề còn là một cái cây hái ra tiền, tương lai Hàn gia khả năng sẽ hoàn toàn thay thế địa vị Tái Nhân Đặc gia tộc ở Ám Ảnh thành. Bởi bản thân Hàn Thạc có thực lực cường hãn, sau lưng lại có Thiên Cơ dược tề tài nguyên phong phú, tương lai tiền đồ Hàn gia không thể lường được. Một khi có một ngày sự tồn tại của Hàn gia uy hiếp được địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc, song phương nếu không có lợi ích kết hợp vững chắc thì những lão nhân của gia tộc nhất định sẽ không ngồi yên không lý tới. Cẩn thận suy xét, Hoa Lai Sĩ cho rằng kết quả cuối cùng không phải là điều hắn muốn thấy. Mà đề nghị của An Đức Liệt một khi sớm thực hiện thì thực có khả năng tránh được chuyện này xảy ra. Hắn cũng có phần động lòng, nhưng rồi lại cảm thấy Hàn Thạc quá hoa tâm, trong lúc nhất thời hắn thực khó mà đưa ra quyết định. - Đợi thêm chút, tiểu tử kia tuy điểm nào cũng làm ta vừa lòng nhưng đáng tiếc nữ nhân bên hắn quá nhiều. Mà Tạp Mai Lệ Tháp và hắn hiện nay không có biểu hiện tiến triển nào. Ta không muốn mạo muội quyết định! - Trầm mặc một lúc lâu, Hoa Lai Sĩ nói với An Đức Liệt. Gật gật đầu, An Đức Liệt không nói thêm gì nữa. Hắn biết huynh trưởng mình trong lòng băn khoăn cái gì nên cũng không khuyên nhủ nhiều. Bảy đội so đấu còn chưa chính thức bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều giành thời gian tìm hiểu tình thế các khu vực dãy Phi Vân. Chỉ có đội Năm của Hàn Thạc bởi đã sớm tiến vào nên đã chuẩn bị tất cả ổn thoả. Hắn dặn dò thủ hạ không tiếp tục ra ngoài nữa, tất cả ở trong khu vực Hoa Lai Sĩ phân chia mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Hàn Thạc lại không có gì cố kỵ, thường xuyên tìm Hắc Thiên và Thanh Lâm uống rượu cười vui. Thông thường lúc này Tạp Mai Lệ Tháp cũng đều ở bên cạnh. Mọi người đều không vì cuộc tỷ thí mà khẩn trương và kích động. Hôm nay, Hàn Thạc cùng Hắc Thiên, Tạp Mai Lệ Tháp đang loạn đàm với đám Thần vệ của Thanh Lâm. Đột nhiên một nam tử với làn da xanh sẫm đi vào, ánh mắt sắc bén. Người nay tóc ngắn dựng đứng sạch sẽ, có vẻ rất nghiêm cẩn cao ngạo. Lúc tiến vào hắn gật đầu với Hắc Thiên, đoạn tiến đến trước mặt Thanh Lâm. Tới nơi hắn không nói lời nào mà chỉ nhìn nàng vài giây rồi hờ hững gật đầu, nói:- Không tệ, thực lực cũng không giật lùi!Nói xong hắn hô nhỏ:- Thanh Lâm, năm nay ta sẽ đánh bại cô!Thanh Lâm dường như đã sớm biết tính tình người này. Khóe miệng khinh thường hơi cong lên, khẽ hừ một tiếng, đoạn nói:- Mấy kỳ đấu ngươi cho tới bây giờ cũng không thể thắng được ta. Lần này cũng sẽ thế thôi!- Lần này sẽ không như vậy nữa! - Nam tử vẻ mặt nghiêm nghị, khi nói những lời này vẻ mặt vô cùng tự tin, không biết rằng sự tự tin của hắn cũng không cảm hóa được mọi người. - Sẽ giống nhau thôi!Thanh Lâm cũng không yếu thề chút nào, khẽ cười nói:- Lạp Nhĩ Phu. Ngươi dùng thủ đoạn tàn khốc nhất quản cấp dưới, không tiếc tính mệnh thủ hạ đưa bọn họ tới nơi có hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ nhất để rèn luyện mới tạo nên đội Hai có sức chiến đấu mạnh nhất!Dừng một chút, nàng tiếp lời:- Ta không dám làm như ngươi. Mặc dù đấu đoàn đội, đội Hai của ngươi xưa nay đứng đầu nhưng cũng không có nghĩa phương pháp kia của ngươi là chính xác!- Chuyện của ta không tới lượt cô quản!Lạp Nhĩ Phu hừ lạnh: - Tóm lại, đội Hai chúng ta sẽ đạt được toàn thắng. Mà cô, sẽ bị ta đánh bại!- Hừ! Gã này cuồng vọng thật! - Tạp Mai Lệ Tháp có chút không vừa mắt. Lạp Nhĩ Phu mặc dù trung thành tận tâm với phụ thân nàng, nhưng đối với những người khác trong Tái Nhân Đặc gia tộc thì không coi ra gì. Ngay cả nàng đang ở nơi này mà cũng không chào hỏi, rõ ràng hắn coi mình chỉ là nô bộc của Hoa Lai Sĩ chứ không phải là nô bộc của Tái Nhân Đặc gia tộc. Lạp Nhĩ Phu liếc nhìn Tạp Mai Lệ Tháp, lãnh đạm nói:- Mấy năm nay ngươi đã hai lần bị thương, làm đại nhân phải hao tâm tổn trí. Không giữ lời tu luyện cho tốt mà lại còn ra ngoài đúc kết gì nữa!Tạp Mai Lệ Tháp nghe vậy đại nộ, chỉ Lạp Nhĩ Phu quát:- Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Mấy tên đội Hai không phải đều như ngươi, lạnh băng âm u không giống người sao? Cái gì mà sức chiến đấu đứng đầu? Ta còn không biết ngươi vì huấn luyện mà làm chết bao nhiêu người sao?Ám Ảnh thành tuy lớn, nhưng dám chỉ trích thẳng Lạp Nhĩ Phu như Tạp Mai Lệ Tháp thì thực sự ít, rất ít. Tạp Mai Lệ Tháp từ lâu đã nhìn Lạp Nhĩ Phu không vừa mắt, nhưng hắn rất được Hoa Lai Sĩ tín nhiệm và coi trọng, vì vậy nàng không làm gì được. Chính vì thế, Lạp Nhĩ Phu luôn xem thường bỏ qua nàng. Lại thêm thực lực bản thân cao hơn nàng, nên mỗi lần đối mặt với Lạp Nhĩ Phu, Tạp Mai Lệ Tháp đều cảm thấy vô kế khả thi. - Bố Lai Ân, giúp ta giáo huấn hắn! - Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ đã tức giận đến đỉnh điểm. Đều là người của Tái Nhân Đặc gia tộc, Thanh Lâm và Hắc Thiên không quan hệ tốt lắm với Lạp Phỉ Nhĩ. Mà hiện nơi này chỉ có Hàn Thạc là ngoại nhân cho nên khi tuyệt vọng nàng chỉ có thể cầu hắn. Hàn Thạc sửng sốt, cười khổ lắc đầu với Tạp Mai Lệ Tháp, bất đắc dĩ nói:- Đây là việc riêng của gia tộc ngươi, ta dự vào không tiện lắm!Theo hắn thấy thì Lạp Nhĩ Phu mặc dù khiến cho hắn có phần chán ghét, nhưng dù gì hắn cũng là người được Hoa Lai Sĩ coi trọng, nói thế nào thì cũng là người của Tái Nhân Đặc gia tộc. Mâu thuẫn giữa Tạp Mai Lệ Tháp và hắn xem như là việc riêng của gia tộc, hắn thò tay vào không tốt lắm. Tuy Hàn Thạc không muốn gây xung đột với Lạp Nhĩ Phu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Liếc mắt nhìn Hàn Thạc, Lạp Nhĩ Phu khinh thường cười lạnh rồi nói:- Hắn còn chưa có bản sự giáo huấn ta!Hàn Thạc nhíu mày, trong lòng có chút không vui. Hắn sớm đã nghe qua cái tên Lạp Nhĩ Phu này tính tình cổ quái, ở Ám Ảnh thành vì được Hoa Lai Sĩ coi trọng nên ngay cả tộc trưởng của tam đại gia tộc cũng không nể mặt. Làm việc thì không hề cố kỵ, không như Hắc Thiên và Thanh Lâm. Hôm nay vừa gặp thì quả nhiên là thế. Thanh Lâm cùng Hắc Thiên nghe nói vậy, thầm hô một tiếng “hỏng rồi”. Hai người đều biết Hàn Thạc mặc dù bề ngoài đối với người nhã nhặn ôn tồn nhưng chính là nhân vật “tiếu lý tàng đao” điển hình, không phải kẻ có thể chịu thiệt. Quả nhiên, Hàn Thạc nhìn Lạp Nhĩ Phu trong chốc lát, cười khẩy trong lòng, nói:- Nghe nói đội Hai luôn có sức chiến đấu xếp thứ nhất trong bảy đội Thần vệ. Hắc hắc, ta vẫn không tin tưởng lắm. Ừm, thật muốn bắt đầu ngay. Đội Năm của ta vừa mới tổ chức lại, đối với đội Hai vô cùng mong đợi đấy!Dừng một chút, Hàn Thạc lạnh lùng cười, tiếp lời:- Ngoài ra, ta nghĩ Thần vệ trưởng so đấu lần này, Lạp Nhĩ Phu đại nhân nhất định sẽ không còn xếp hạng hai nữa!- Hắn không xếp nhất được đâu! - Thanh Lâm khanh khách cười. Mỉm cười nhìn Thanh Lâm, Hàn Thạc nói:- Ai nói hắn xếp thứ nhất chứ?Dừng một chút trên vẻ mặt mờ mịt của Lạp Nhĩ Phu, hắn khẳng định:- Theo ta thấy, hắn lần này nhất định xếp thứ ba! Thanh Lâm sửng sốt, sau liền hứng thú, khẽ cười, hỏi:- Ý ngươi là ngươi sẽ xếp thứ hai?Nhún vai, Hàn Thạc hắc hắc cười:- Đánh bại hắn ta vẫn có chút tự tin! Hắn cùng lắm đứng thứ ba!Lời vừa dứt, Hắc Thiên và Tạp Mai Lệ Tháp bên cạnh đều có ngạc nhiên. Qua vài giây, Hắc Thiên vẻ quái dị lắc lắc đầu, còn Tạp Mai Lệ Tháp thì vỗ tay reo hò, cao hứng nói:- Tốt, Bố Lai Ân, ta thích sự tự tin của ngươi! Lần này các Thần vệ trưởng thi đấu, ngươi đánh bại hắn ta nhất định cảm tạ ngươi!- Chắc chắn! - Hàn Thạc ngạo mạn nói. Lạp Nhĩ Phu nghe Hàn Thạc đứng đó khoác lác mà không biết ngượng, sắc mặt ngày càng khó coi. Khi Hàn Thạc nói câu sau cùng, hắn đột nhiên quát lạnh:- Không cần chờ phân thắng bại trong cuộc tỷ thí, để ta xem sự tự tin của ngươi từ đâu mà có!Vừa dứt lời, Lạp Nhĩ Phu đột nhiên ra tay, thần lực Huỷ Diệt quán chú vào trong lòng bàn tay, trong gang tấc bắn thẳng tới Hàn Thạc. Trên mặt Hàn Thạc vẫn là nụ cười ôn hòa, thờ ơ nhìn bàn tay Lạp Nhĩ Phu chộp tới. Lực lượng của Đỉnh Linh bỗng ầm ầm rót vào cơ thể, sức mạnh tập trung trên ngón trỏ tay phải rồi như tia chớp điểm vào bàn tay của Lạp Nhĩ Phu đang chộp tới. Một đạo dị quang từ chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu bắn ra. Lực lượng kỳ dị bung ra, một sức mạnh cuộn trào mãnh liệt truyền vào chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu, chế trụ luôn chiêu hắn vừa phát. Hàn Thạc đột nhiên biến chỉ thành quyền, phút chốc đánh vào chưởng tâm Lạp Nhĩ Phu, lực lượng mãnh lực bộc phát như lũ. “Thịch thịch thịch…” Lạp Nhĩ Phu không tự chủ phải lùi về sau mấy bước. Đến khi Lạp Nhĩ Phu ổn định thân thể, khuôn mặt nhìn Hàn Thạc đã không còn khinh thường chút nào mà trở nên vô cùng ngưng trọng. Hờ hững gật đầu, hắn quát khẽ:- Không tệ, quả nhiên có chút thủ đoạn. Nhưng ngươi muốn hơn ta thì chỉ là kẻ ngốc nói mơ!Nói đoạn Lạp Nhĩ Phu quay người rời đi, còn nói:- Đại nhân nghiêm cấm đánh nhau trong khi tỷ thí. Đợi đến khi chính thức thi đấu ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!Lạp Nhĩ Phu vừa ra tay chỉ là thăm dò, cũng không sử dụng sức mạnh thực sự. Hắn bị Hàn Thạc một đòn bức lui cũng không hề nổi giận, ngược lại hiểu được đại khái thực lực của đối phương. Nhìn bộ dạng tự tin của Hàn Thạc, hẳn còn có hậu chiêu. Chỉ là, hắn còn chưa sử dụng toàn lực, ngay cả mười bảy thanh phi kiếm Hàn Thạc còn chưa xuất ra, làm sao đã toàn lực xuất thủ. Hàn Thạc phì cười, nói với về bóng lưng Lạp Nhị Phu:- Khi so đấu, đừng nói là Thần vệ trưởng một đối một mà ngay cả vị trí đoàn đội đệ nhất của đội Hai các ngươi, nói không chừng cũng phải thoái vị nhượng hiền thôi!Thân ảnh Lạp Nhĩ Phu chợt dừng lại, quay đầu liếc nhìn Hàn Thạc, cười lạnh:- Bọn ta đợi ngươi!Đội Hai liên tục xếp thứ nhất trong đoàn chiến. Lạp Nhĩ Phu còn tự tin về chiến lực của phe mình hơn so với thực lực bản thân. Hắn hiện giờ đột nhiên cảm thấy Hàn Thạc dường như còn cuồng vọng hơn cả hắn.