Bác Lan Tư đang chờ chính là một câu nói này của Hàn Thạc!Lời nói vừa dứt, Bác Lan Tư đột nhiên đằng đằng sát khí lao ra. Sát khí lượn lờ xung quanh thân thể hắn, ngưng tụ thành dạng như sương mù tản ra. Sau khi sát khí ngưng tụ thành thực chất, vài luồng đột nhiên phiêu dật bay đến trước mặt hai tên ở động khẩu. Vẫn đang chuẩn bị nói lời châm chọc bọn An Ni Tháp, hai người lập tức bị làm cho kinh sợ. Dưới sát khí đáng sợ của Bác Lan Tư, cả hai đều cảm thấy hô hấp khó khăn, thần lực trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng; ngay cả một nửa thực lực của ngày thường cũng không phát huy ra được. Kiếm quang hẹp dài đột ngột xuất hiện rồi biến mất, đan xen chém xuống trên thân thể hai gã kia. Chỉ nghe mấy tiếng “răng rắc” từ người chúng truyền đến, hai kẻ đó vẫn còn duy trì tư thế kinh hãi, sững sờ nhìn mấy người Hàn Thạc. Vài giây sau đó, chỉ nghe “ầm ầm”. Hai thi thể vỡ vụn thành từng khối huyết nhục rơi xuống. Máu đỏ tươi trào xuống, mùi máu gay mũi nồng nặc tản ra bốn phương. Từng khối huyết nhục cùng với từng đoạn nội tạng và ruột trong cơ thể hai người chảy đầy đất. Quang cảnh quả thực vô cùng thê thảm!Bác Lan Tư nhìn xuống hai thi hài không còn toàn vẹn đang phủ đầy mặt đất, trên mặt hốt nhiên hiện ra ra một nét cười nhạt vừa lòng. Dường như vô cùng hưởng thụ loại cảm giác trong quá trình giết chóc, hưởng thụ loại quang cảnh máu chảy đầm đìa này. Bác Lan Tư tu luyện Thí thần ma đạo, cùng với sự thăng tiến của ma công sẽ trở nên càng ngày càng cực đoan, cảm thấy đối với giết người có cảm giác trầm mê đến biến thái. Một mặt này ngay cả Hàn Thạc cũng không thể khống chế được. Hắn hoặc là không động thủ, một khi động thủ rất khó khống chế được cảm xúc trong lòng. Tự nhiên sẽ có người chết vào tay hắn, với lại cảnh tượng sẽ không quá hài hoà. Đó cũng là lý do vì sao Hàn Thạc trước tiên đã dặn hắn - Đừng làm cho đẫm máu quá. An Ni Tháp, Đức Khoa và mấy gã Thần Vệ đội ba, thấy Bác Lan Tư mãi vẫn không lộ vẻ mặt gì, đứng trước cảnh máu tươi thịt nát mà còn lộ ra một nụ cười lạnh nhạt. Bốn gã tự nhiên đều cảm thấy sợ hãi đến sởn tóc gáy, trong lòng liên tục thầm nhủ: Gã điên. Thật sự là một gã điên! Sau này nghìn vạn lần cũng không thể trêu chọc hắn!Nhíu nhíu lông mày, Hàn Thạc nói:- Dặn ngươi đừng làm đẫm máu quá mà? Bác Lan Tư vẻ mặt đau khổ, có vẻ hơi sợ hãi quay đầu lại hướng tới Hàn Thạc khom người xá một cái rồi giải thích:- Sư huynh. Ta đã vô cùng kiềm chế rồi! Phất phất tay, Hàn Thạc lùi về sau vài bước nói: - Bỏ qua đi. Chúng ta chờ mấy kẻ kia trong động đi ra! Động khẩu nồng nặc mùi máu tươi như vậy, chỉ cần trong động có người nhất định sẽ lập tức đi ra. Trong động quá hẹp, không thích hợp cho tranh đấu dữ dội. Cho nên Hàn Thạc dự định đem chiến trường ra bên ngoài này. Mùi máu tươi nồng nặc lan vào bên trong động. Qua một lát đã có vài tên Thần Vệ của Vưu Kim trở lại dò xét tình huống. Vừa thấy ruột non ruột già cùng với từng mẩu nội tạng vỡ vụn rải rác đầy đất, thiếu chút nữa lập tức nôn thốc ra. Khi bọn hắn thấy màu sắc thần giáp dưới lòng bàn chân đồng đội còn đang chảy máu đầm đìa, lập tức gào lớn vào trong động. Bác Lan Tư khóe miệng nở ra một nụ cười gằn ác độc. Trường kiếm trong tay rung một cái, đã chuẩn bị tiếp tục động thủ. - Chờ một chút. Chờ bọn chúng đi ra hết rồi nói! - Hàn Thạc vừa thấy Bác Lan Tư định hành động, lên tiếng ngăn lại. - Vâng. Sư huynh! - Bác Lan Tư cung kính đứng trang nghiêm ở đàng kia, vẫn không nhúc nhích. Chỉ đưa đôi mắt nhìn chăm chú lên mấy tên Thần Vệ, như là ma thú khát máu, muốn nuốt trọng mấy người, dùng răng nanh cắn xé. Rất nhanh, từ trong động bay ra rất nhiều Thần Vệ. Chỉ nhìn qua đã biết toàn bộ đều là Thần Vệ bên cạnh Vưu Kim. Những người đó sau khi đi ra, nhìn thấy thảm trạng ở động khẩu, từng người sắc mặt đều vô cùng khó coi. Trong đó cũng có vài nữ Thần Vệ, thiếu chút nữa đã nôn mửa ra, sắc mặt tái nhợt. Nhân vật quan trọng nhất thường thì cuối cùng mới xuất hiện. Đến khi tất cả các Thần Vệ đã đi ra hết, Vưu Kim của U Mạc thành mới đi ra với vẻ mặt âm trầm. Nhìn cảnh xương tan thịt nát trước mặt, ánh mắt càng lộ vẻ âm u, quát:- Các ngươi nhất định là đến tìm chết! - Lão già kia. Đáng chết là ngươi! Ngay cả đồ của chủ nhân ta cũng dám cướp. Con mẹ ngươi, chán sống rồi chắc!Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ vào Vưu Kim chửi ầm lên, nham hiểm nói:- Nhìn mặt ngươi đã biết xui xẻo rồi. Xem chừng khó sống qua hôm nay rồi. Thức thời thì tự cắt cổ bản thân đi, đừng làm phiền lão tử đi giết ngươi nữa! Lời nói của Cát Nhĩ Bá Đặc cực kỳ lưu loát, làm cho Hàn Thạc cũng phải liếc mắt lại. Không ngờ mặc dù đã tới Chúng Thần đại lục, đã chết một lần rồi mà Hắc Long cũng không thay đổi được bản tính của hắn. Với lại xem ra, Cát Nhĩ Bá Đặc so với trước kia còn ác độc hơn một chút. Ít nhất loại lời nói này, Hàn Thạc từ trước tới giờ vẫn chưa từng nghe qua. Trong khi Vưu Kim đang xanh cả mặt, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không ngừng chửi mắng, đắc ý vênh vang nói:- Chậc chậc. Mọi người xem hắn xanh cả mặt kìa. Rõ ràng là hắn hôm nay chắc chắn toi đời rồi!Cát Nhĩ Bá Đặc như tên thần côn chỉ vào Vưu Kim đang tức giận đến xám xanh, tiếp tục nói móc. - Tiêu diệt tiểu tử này cho ta! - Vưu Kim rốt cuộc chịu đựng không nổi, hét lớn. Thấy Hàn Thạc tới đây, Vưu Kim vốn đang chuẩn bị tiên lễ hậu binh. Đâu ngờ, Cát Nhĩ Bá Đặc một câu rồi lại một câu khắc nghiệt ác độc, với lại vẫn không có ý định ngừng lại. Trong cơn giận dữ, Vưu Kim chỉ có tiêu diệt Cát Nhĩ Bá Đặc trước rồi mới cùng Hàn Thạc bàn bạc vấn đề khu mỏ. Vài tên Thần Vệ lập tức từ phía sau người Vưu Kim bay ra. Mấy tên này đã sớm nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc không vừa mắt, nhất là khi bọn hắn phát hiện Hắc Long chỉ ở cảnh giới Hạ vị thần sơ kì. Tất cả đều không thể nhịn được nữa với sự kiêu căng ngạo mạn, cuồng vọng của Cát Nhĩ Bá Đặc. Như thế nào cũng không nghĩ được, một tên Hạ vị thần vì sao dám hung hăng càn quấy như vậy?- Hắc hắc. Một đám ngu ngốc! - Cát Nhĩ Bá Đặc cười quang quác. Đợi một tên Trung vị thần đến gần, hắn cười sằng sặc đánh ra một quyền. Cánh tay đen như mực, trên cánh tay gân mạch từng đường như là những con rắn nhỏ kì lạ màu đen làm cánh tay hắn đầy vẻ mỹ cảm bạo lực. Chỉ nghe “ầm” một tiếng. Gã Thần Vệ đầu tiên với thực lực Trung vị thần sơ kỳ đang nhằm phía Cát Nhĩ Bá Đặc lao đến, cả người lẫn thần khí trong tay bị Hắc Long đánh bay trở về. Gia hoả này vẫn không để Cát Nhĩ Bá Đặc trong mắt, còn chưa kịp biểu lộ ra thực lực chân chính của bản thân đã bị trọng thương rồi. Huyết Linh trong mắt lệ mang lóe lên rồi đột ngột biến mất. Hai tròng mắt màu đỏ thẫm liếc mắt vào người kia. Gã bị Cát Nhĩ Bá Đặc đánh trọng thương đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng từ đôi mắt Huyết Linh chạy vào thân thể hắn. Sau một khắc, hắn chợt phát hiện máu tươi trong cơ thể như không còn khống chế được, bắt đầu từ miệng mũi, hai mắt, lỗ tai, “tiểu huynh đệ”, hậu môn chảy ra. - A a! - Trên thân thể gã kia chỗ nào cử động đều tràn ra từng luồng máu tươi. Hắn chịu đựng không nổi loại cảm giác tiến gần với tử vong này vội vã hô to gọi nhỏ lên. Hai tròng mắt đỏ thẫm của Huyết Linh hồng quang đại thịnh, khóe miệng lộ ra một nét cười nhạt thoả mãn. Sát khí ngút trời đột nhiên trùng trùng nổi lên. Bác Lan Tư trên mặt đầy nét điên cuồng dữ tợn khát máu, thanh phi kiếm trong tay đã được Hàn Thạc luyện chế toả ra kiếm quang lạnh lẽo. Vài tên Thần Vệ nhằm phía Cát Nhĩ Bá Đặc lao tới hoảng hốt lo sợ thối lui. Chúng lui lại không kịp, trước ngực đã xuất hiện vết máu. Máu tươi chảy ra đẫm cả ra thần giáp. - Sao lại thế này. Sao lại thế này? Máu tươi trong cơ thể ta không khống chế được nữa rồi! - Trên mặt đất, gã kia vẫn còn sợ hãi rít lên, âm thanh càng ngày càng suy yếu. Cùng với việc mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, cũng không còn một tia huyết sắc nào. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thân thể của hắn dần dần khô quắt. Máu và hơi nước tựa hồ cũng bị rút kiệt. Cuối cùng toàn thân co rút uốn khúc một hồi, rồi như là một đoạn củi khô cứng ngắc đổ xuống. Bốn người bọn An Ni Tháp vốn định trợ giúp Cát Nhĩ Bá Đặc đối địch, sắc mặt mỗi người đều sợ hãi. Thực lực của Bác Lan Tư bọn họ đã rõ ràng. Còn Cát Nhĩ Bá Đặc và Huyết Linh bởi vì trước đây chưa từng rời khỏi Thiên Cơ dược tề, bọn họ căn bản không biết hai người cũng có thực lực khoa trương như vậy. Mắt thấy Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ là Hạ vị thần sơ kì vậy mà một quyền đánh cho một kẻ cao hơn một bậc trọng thương. Còn có Huyết Linh với con ngươi đỏ thẫm lóe lên làm cái tên kia toàn thân máu không ngừng chảy tràn ra. Bọn họ đã bị biểu hiện của hai người làm cho kinh ngạc quá rồi!Quái vật! Thiên Cơ dược tề toàn là quái vật! Một gã Bác Lan Tư đã đủ làm cho người ta sợ hãi rồi. Không nghĩ tới gã thiếu niên hai tròng mắt đỏ thẫm kia càng thêm quỷ dị. Hai tròng mắt huyết quang vừa lóe lên, kẻ địch máu đã chảy thành dòng. Quá kì lạ rồi! An Ni Tháp và ba người đều kinh hô ở trong lòng. Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, ba người ra tay lập tức chấn nhiếp Thần Vệ bên Vưu Kim. Vưu Kim sắc mặt càng thêm khó coi, hắn cũng không ngờ rằng bên cạnh Hàn Thạc lại có mấy tên kỳ quái như vậy. Hắn đối với lực lượng áo nghĩa do Huyết Linh, Bác Lan Tư tu luyện hoàn toàn không biết gì cả. Kẻ duy nhất có thể nhìn ra là Cát Nhĩ Bá Đặc lại chỉ một quyền đánh cho một Thần Vệ bị trọng thương. Hắn bắt đầu đã cảm thấy nhìn không thấu rồi. Bởi vậy, Vưu Kim cũng không dám lập tức hành động thiếu suy nghĩ nữa. - Đều cút ra khỏi cái sơn động này cho ta. Từ hôm nay trở đi, tất cả nơi này đều thuộc Ám Ảnh Thành Hàn gia!Cát Nhĩ Bá Đặc lại bắt đầu vênh vang đắc ý, chỉ vào Vưu Kim khinh thường nói:- Các ngươi căn bản không phải đối thủ! - Giết tên ngạo mạn này cho ta!Vưu Kim giận dữ, quát:- Tiểu đội hai, ba cùng động thủ. Bất kể xảy ra chuyện gì, đều do ta chịu trách nhiệm! Những Thần Vệ phía sau Vưu Kim bỗng chốc xông tới. Chúng đều nháy mắt ra dấu với nhau. Mười tên đánh về phía Cát Nhĩ Bá Đặc. Mười tên đánh về phía Bác Lan Tư. Còn có mười tên đánh về phía Huyết Linh. Thực lực của ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc vừa mới quan sát xong đã có nhận định. Trong đó Huyết Linh thực lực cao nhất, phỏng chừng có thực lực Trung vị thần trung kỳ. Bác Lan Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc hơi thấp hơn một chút, dựa vào lực lượng bản thân mà nói thì có thực lực Trung vị thần sơ kỳ. Huyết Linh, Bác Lan Tư bởi vì một người hiểu được khống chế máu huyết trong cơ thể, một người có thể lợi dụng sát khí làm kinh sợ ở kẻ địch nên thực lực so với người cùng cấp bậc đều cao hơn một chút. Một chọi một mà nói, Hàn Thạc tin tưởng ba người đều có thể tiêu diệt đối thủ cùng cấp bậc. Nhưng mà nếu mười người cùng tiến đến như vậy, hắn biết ba người đã vô cùng nguy hiểm rồi. Dù sao, Thần Vệ bên cạnh Vưu Kim đều là Trung vị thần!Mắt thấy ba người vẻ mặt ngưng trọng, Hàn Thạc nhếch mép cười. Tâm thần khẽ động một chút, mười bảy phi kiếm đột nhiên từ trong cơ thể bay ra. Mỗi thanh đều mạnh mẽ cực kỳ, mang theo tiếng rít chói tai chuyển động một vòng ở trên đỉnh đầu mọi người. Lập tức từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không dứt bên tai. Từng thân thể đột nhiên rơi xuống. Sau khi rơi xuống đất toàn bộ đều bị chia năm xẻ bảy. Huyết nhục mơ hồ! Trong nháy mắt tất cả xác chết đều bị hòa tan thành máu thịt. Ngay cả một mẩu xương cốt hay một miếng thịt vụn cũng không còn. Hai mươi mấy Thần Vệ tinh nhuệ đi theo Vưu Kim nam chinh bắc chiến đều đã biến thành một vũng máu loãng thấm vào lòng đất, không để lại một chút dấu vết nào. Bốn người An Ni Tháp trước luôn luôn không rõ ba tên hung thần Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc này vì sao có thể ngoan ngoãn với Hàn Thạc như vậy. Lần này, rốt cuộc cũng hiểu ra rồi!Hàn Thạc trên mặt bây giờ vẫn treo nụ cười ôn hòa. Chỉ là nét ôn hoà trong ngày thường này, hiện tại trong mắt đám An Ni Tháp đột nhiên có một luồng ý vị hung tàn dữ tợn không nói nên lời!- Vưu Kim. Mang người của ngươi cút ra khỏi nơi này! Năng lượng khoáng thạch đã khai thác đều lưu lại cho ta. Từ hôm nay trở đi, cả khu mỏ thuộc về Ám Ảnh thành Hàn gia! - Sau khi xuất thủ, Hàn Thạc vẫn bình tĩnh thong dong, cười tủm tỉm nói với Vưu Kim. - Ngươi. Ngươi dám giết ngay cả hai mươi mấy người của ta? - Vưu Kim toàn thân run rẩy. Mắt thấy hai mươi mấy thủ hạ tinh nhuệ đã phải vất vả bồi dưỡng nay ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn. Trong lòng hắn sự phẫn nộ đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với Hàn Thạc rồi, lúc này rít lên. Lắc đầu thở dài, Hàn Thạc nhẹ nhàng nói:- Không thức thời. Cái này khó rồi! Lời vừa nói ra, mười bảy thanh phi kiếm vẫn đang ngừng ở trên hư không nhằm thẳng hướng những kẻ còn lại lao đi. Từng tiếng kêu thét phá vỡ bầu trời, ngoài Vưu Kim ra, tất cả Thần Vệ đều bị chém chết, biến thành từng bãi máu loãng!Đỉnh Linh đột nhiên từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, giữa mùi máu tươi nồng phóng lên bầu trời nơi xảy ra thảm án lượn vài vòng, thu hết từng thần hồn còn chưa tiêu tan ở trong trời đất. - Ngươi. Ngươi?Vưu Kim chỉ vào Hàn Thạc, tâm tình dường như không khống chế được nói:- Ta liều mạng với ngươi!Mười bảy thanh phi kiếm bỗng chốc bắn về phía Vưu Kim. Nụ cười trên mặt Hàn Thạc dần dần lạnh hẳn. Con mắt từ từ nhắm lại, lấy thần thức khởi động A Tị Đồ Thần kiếm trận. Mười bảy phi kiếm như là mười bảy tàn ảnh, ở trên hư không hình thành từng đồ án huyền ảo phức tạp. Trong từng hồi âm phong, sát khí phóng thẳng lên cao, giống như là mười tám tầng địa ngục. Vưu Kim chính là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Một kẻ như vậy đặt ở bất luận nơi nào cũng đều là cường giả. Hàn Thạc không thể không sử dụng A Tị Đồ Thần kiếm trận. Thần thức ngự động kiếm trận. Từng đường kiếm quang tung hoành đan chéo, đảo loạn thần chi lĩnh vực Vưu Kim đang cố gắng phóng ra, khiến cho hắn căn bản không thể mượn được bao nhiêu thiên địa nguyên tố. Lúc trước, vào khi Hàn Thạc đi ra khỏi sơn cốc, Đỉnh Linh từng nói A Tị Đồ Thần kiếm trận mà đại thành, Hàn Thạc không mượn lực lượng của nó cũng có thể giết chết cao thủ Thượng vị thần sơ kỳ. Hôm nay, sau khi thử qua uy lực kiếm trận, Hàn Thạc càng chắc chắn Đỉnh Linh không phải nói quá. Chỉ là, Vưu Kim là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Mặc dù ở trong A Tị Đồ Thần kiếm trận hắn cũng không có sức đánh trả, tuy nhiên xem ra còn có thể nỗ lực chống đỡ hồi lâu. Hàn Thạc nếu như muốn giết hắn cũng cần phải chút chi phí!- Đỉnh Linh quay về! - Hàn Thạc không hề muốn lãng phí thực lực ở trên người Vưu Kim. Tâm thần động một chút, Đỉnh Linh đã thu thập xong xuôi thần hồn bay lại vào trong cơ thể Hàn Thạc. Lực lượng của nó trong nháy mắt quán chú vào trong cơ thể hắn. A Tị Đồ Thần kiếm trận, thức thứ nhất A Tị đích ngục (Ngục A Tì) lúc này mới có thể thúc động. Ngục A Tì vừa xuất, kiếm quang tung hoành bay vút ngưng tụ thành thực chất. Âm phong, sát khí mãnh liệt lên gấp mười lần. Từng đạo lực lượng kỳ dị trong kiếm trận bắt đầu phá hủy tầng tầng lớp lớp phòng ngự kết giới của Vưu Kim. Chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương bi thảm vang lên. Xương thịt Vưu Kim bắn loạn ra đầy trời. - Thượng vị thần thần hồn. Ha ha. Thật tốt quá. Ta cuối cùng có thể luyện chế ma đầu cao cấp nhất rồi! - Đỉnh Linh hô to gọi nhỏ, so với những ngày qua đã hoạt bát lên rất nhiều. Hắn lập tức từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, lao thẳng tới chỗ Thượng vị thần thần hồn còn chưa tan đi của Vưu Kim!