Hẻm núi Tháp Lạp Gia tại liên minh thương hội Ba Đặc là cấm địa, người bình thường căn bản không dám xâm nhập vào khu vực đó. Hẻm núi này cũng giống như U Ám sâm lâm ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, chỉ có một số đoàn đội mạo hiểm giả mới dám vào bên trong thám hiểm. Bởi vì sự dị thường trước đó vài ngày của đám ma thú, khiến cho một số mạo hiểm giả bị bức ra ngoài hết, hơn nữa lại có cảnh cáo của Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc Địch Lạp thuộc liên minh thương hội Ba Đặc nên hẻm núi Tháp Lạp Gia càng biến thành khu vực người người tránh xa. Nhóm thành viên Ám Mạc được sự dẫn dắt của Tắc Tây Lị Á và Hàn Thạc tiến tới hẻm núi Tháp Lạp Gia, dọc theo đường đi tuyệt không dấu vết người, cả hẻm núi yên tĩnh đến lạ thường. So sánh với U Ám sâm lâm ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, nơi đây có rất nhiều đồi núi gồ ghề lởm chởm, còn có những đầm lầy toàn bùn khắp nơi. - Gần đây đã có rất nhiều thế lực phái người tới thăm dò động tĩnh nơi đây, cũng không biết ma thú trong đó rốt cuộc phát rồ vì cái gì, đột nhiên lực công kích trở nên điên cuồng, càng ngày càng có nhiều người hoặc là bị giết chết hoặc là bị đuổi ra khỏi hẻm núi. - Tắc Tây Lị Á vừa đi vừa nhíu mày than phiền. Đi theo Tắc Tây Lị Á là mười hai thủ hạ trực thuộc, cô nàng đi tới đâu đều dẫn họ theo, trong đó có ma pháp sư, kiếm sĩ, kỵ sĩ đạo tặc, cung tiễn thủ, nghiễm nhiên là một đoàn đội hoàn chỉnh. Mười hai thủ hạ này đều do cô nàng chọn lựa kỹ càng từ trong Ám Mạc, thực lực mỗi một người đều rất khá, lại thêm nhiều năm hợp tác nên thường thường tại thời điểm mấu chốt có thể phát huy được hoàn toàn thực lực của đoàn đội. Cộng thêm nhân vật có thực lực siêu phàm như Hàn Thạc, đội ngũ này vô luận như thế nào nhìn cũng rất khoa trương. - Đại nhân, làm sao trên đường lại không có dấu chân người? - Đạo tặc Đề Tạp Lỗ kinh hãi nhìn bốn phía, cẩn thận hỏi. Dọc theo đường đi Đề Tạp Lỗ luôn luôn chú ý bốn phía, như là một chú khỉ nhạy bén vậy, cung cấp tin tức chính xác cho đoàn người. Nhưng mà xâm nhập vào đã hơn nửa ngày, bọn họ lại không gặp được một đoàn đội mạo hiểm giả nào, cũng không gặp bất luận kẻ nào tiến vào hẻm núi Tháp Lạp Gia, điều này hiển nhiên vô cùng kỳ quái. Bởi vì căn cứ vào tin tức mà người đưa tin Ám Mạc đã tìm hiểu được, mấy ngày gần đây đích thật có một nhóm mạo hiểm giả tiến vào, dựa theo đạo lý mà xét bọn họ hẳn sẽ gặp được mấy đợt thám hiểm giả mới đúng. - Không biết, có lẽ bọn họ đã vào sâu bên trong rồi, xem ra chúng ta phải gia tăng cước bộ. - Tắc Tây Lị Á tùy ý trả lời, ánh mắt như cố ý như vô tình hướng xuống Hàn Thạc ở phía sau. Từ lúc bắt đầu tiến vào hẻm núi Tháp Lạp Gia, Hàn Thạc vẫn bảo trì sự trầm mặc, chỉ bám chặt phía sau đoàn người, bình thường không nói lời thừa, thỉnh thoảng lấy một quyển ma pháp rất dày nghiên cứu, như đang suy nghĩ vấn đề ma pháp thâm ảo gì đó, tựa hồ căn bản không thèm để trong lòng sự nguy hiểm trên đường. Sự thật cũng đích xác như thế. Khi Tắc Tây Lị Á đánh thức hắn chỗ mật thất, Hàn Thạc đang nghiên cứu bí ẩn của kết giới suy yếu, và đang vướng mắc một số điểm, bởi vậy hắn mới lấy một số ma pháp thư tịch trong không gian giới chỉ ra suy nghĩ nghiên cứu không ngừng. “Sột soạt…"Tiếng sinh vật di động đột nhiên từ nơi xa truyền đến. Đạo tặc Đề Tạp Lỗ nhíu mày căng thẳng, nhún người phóng lên một cây đại thụ cành lá tươi tốt, đáp xuống một cành cây mảnh dẻ nhô ra ngoài, điều tra tình hình trước. - Hình như có ma thú tới, mọi người cẩn thận chút. Số lớn ma thú sẽ rất khó đối phó, hy vọng vận khí của chúng ta sẽ không tệ đến vậy! - Tắc Tây Lị Á căn dặn đám thủ hạ bên cạnh, lấy ra một cây ma pháp trượng mục sư chuyên dùng. Đang tự hỏi kết giới suy yếu hạ thủ từ tinh thần và thân thể đồng thời khiến địch nhân suy yếu như thế nào thì Hàn Thạc đã nghe thấy tiếng “sột soạt” tiếp cận trước tiên. Không cần Huyền ma phân tán, hắn dùng thần thức cũng cảm ứng được khoảng trăm ma thú đang tiếp cận phía này. Đám ma thú này cấp bậc cao thấp không đồng đều, đại bộ phận đều chỉ cấp ba cấp bốn. Mạnh nhất cũng chỉ có ba ma thú cấp một, không có siêu giai ma thú nào tồn tại có thể khiến hắn để ý, bởi vậy Hàn Thạc cũng lười nhác chả muốn quản. - Có trăm mười ma thú đến đây, mục tiêu hình như là chúng ta! - Đề Tạp Lỗ nhảy khỏi cành cây, nhờ vào sự mềm dẻo của nhánh cây quăng mình lên rồi vững vàng đáp xuống trước mặt Tắc Tây Lị Á, trầm giọng bẩm báo cho cô nàng. - Chuẩn bị chiến đấu. Đám ma thú này hẳn không dễ đối phó! - Tắc Tây Lị Á quyết đoán hạ lệnh. Sau đó đoàn người thiết lập cạm bẫy kết giới, cung tiễn thủ, ma pháp sư, kiếm sĩ toàn bộ bắt đầu hành động phòng ngự. Ma pháp sư cùng cung tiễn thủ đứng trong cùng, đều rút vũ khí ra. Hàn Thạc đứng ở giữa nhíu nhíu mày, tạm thời buông quyển sách ma pháp trong tay, mỉm cười theo dõi Tắc Tây Lị Á phân phó đám thủ hạ bố trí phòng ngự, hỏi:- Có cần hỗ trợ không?- Cám ơn, tạm thời không cần, chúng ta có thể ứng phó được! - Tắc Tây Lị Á trả lời, xem chừng cô nàng rất tự tin có thể xử lý được đám ma thú này. Gật gật đầu, Hàn Thạc không nói thêm gì, tiếp tục nghiên cứu quyển sách ma pháp trong tay, cố gắng từ quyển Vong Linh ma pháp này làm rõ chỗ ảo diệu của việc bố trí kết giới suy yếu. Kết giới suy yếu chẳng những có thể làm cho sinh vật bị vây vào trong người mềm nhũn vô lực, mà đối với linh hồn cũng có tác dụng tê liệt phá hủy tính dẻo dai. Kết giới này thông qua hai đoạn chú ngữ tổ hợp lại, một mặt nhằm vào thân thể địch nhân, mặt còn lại là nhằm vào linh hồn. Chỉ có điều muốn phóng thích hoàn toàn kết giới suy yếu này, lực làm suy yếu nhằm vào thân thể và linh hồn phải phối hợp tốt, không được khuyết mặt nào. Hàn Thạc luyện tập đã lâu, cũng cảm giác chưa nắm chắc được bí quyết, không thể tổ hợp hai đoạn chú ngữ hoàn mỹ lại cùng nhau, chính thức tạo thành kết giới suy yếu. Thông qua quyển Vong Linh ma pháp trong tay, Hàn Thạc biết bất cứ sinh vật nào thì điểm quan trọng nhất đều là linh hồn, một khi linh hồn bị thương tổn do công kích thì sẽ trực tiếp phản ánh trên thân thể. Theo tiềm thức nếu cảm thấy mình mềm nhũn vô lực thì thân thể sẽ phản ánh chân thật cảm giác của linh hồn, nó cũng theo đó mà trở nên vô lực. Từ kiến giải này, Hàn Thạc hiểu được điểm xuyên suốt vẫn là nhằm vào sự suy yếu của linh hồn, một khi linh hồn sinh ra cảm giác suy yếu, nhất định có thể khiến cho cơ thể mềm nhũn. Hắn mơ hồ hiểu được mình đã mò đúng phương hướng rồi, chỉ là vẫn chưa thể thoáng cái mà thấu hiểu ngay được, cho nên mới trầm ngâm suy nghĩ, hy vọng linh quang lóe lên lĩnh ngộ được. Trong khi Hàn Thạc đang chậm rãi thể ngộ thì trên trăm ma thú tại hẻm núi Tháp Lạp Gia đã vọt tới, đám ma thú như là ngửi được mùi của loài người, điên cuồng rít gào, mắt đỏ sọc, nhằm hướng nhóm Tắc Tây Lị Á phát động tiến công. - Đám ma thú này điên thật rồi! - Tắc Tây Lị Á hô thấp, ma pháp trượng trong tay khua lên những điểm sáng màu bạc trùm lên năm kiếm sĩ ở phía trước nhất, thi triển ma pháp phụ trợ làm cứng rắn thân thể, tăng thêm lực lượng cho bọn họ. Thanh âm ngâm xướng chú ngữ bên cạnh Tắc Tây Lị Á liên tiếp truyền ra, ba Ma đạo sư Hỏa hệ, Lôi hệ, Thủy hệ đang niệm chú ngữ, mấy thứ Hỏa xà cuồng vũ, Thiên không thứ nhãn, Lôi điện ầm ầm giáng xuống, từng khúc cây như những mũi băng nhọn sắc bén bắn ra, mục tiêu toàn bộ hướng tới đám ma thú đang chạy tới. Ma pháp bao trùm giáng xuống ầm ầm trong nháy mắt đã tạo nên sát thương trên phạm vi lớn đối với ma thú đến xâm phạm. Một số ma thú cấp thấp thường thường bị một đợt ma pháp dội trúng liền lập tức mất đi lực chiến đấu, chỉ có một vài ma thú bậc một, bậc hai, bậc ba bởi vì nhục thể cứng rắn, mới có thể tiếp tục xông mạnh tới giữa đợt ma pháp công kích này. Hai cung tiễn thủ tỉnh táo bắn ra một loạt tên rạch ngang bầu trời, không phát nào trượt, trong tiếng “vèo vèo” đã chặt đứt sinh cơ của từng con ma thú. Trong đợt công kích tiến hành đồng loạt của ma pháp sư và cung tiễn thủ, một phần ba số ma thú bậc cao chưa tới gần khu vực này đã vĩnh viễn ngã xuống. Tới được gần nhất là một số ma thú bậc cao như Hàn sương phi ưng, Xà phát nữ yêu v. v. có thể phóng thích ma pháp cùng độc dịch, cũng bắt đầu phun ra khí tức băng hàn cùng độc dịch công kích bên này. Tắc Tây Lị Á không ngừng phóng ra các loại ma pháp phụ trợ lên người đồng bọn chung quanh, ba Ma đạo sư lợi dụng trở ngại kết giới phóng ra công kích, các bẫy rập bố trí trước đó cũng được khởi động, từng con ma thú gục xuống trong vũng máu. Không thể không nói Tắc Tây Lị Á và số thành viên Ám Mạc phối hợp khá ăn ý, dưới sự hợp tác của đoàn đội mười mấy ngày qua, tuyệt đại đa số ma thú chưa tới gần đã bị ma pháp và cung tên bắn chết. Năm kiếm sĩ giữ chặt đội hình phía trước, tùy thời chuẩn bị chặn địch nhân dám tới gần, xem ra trận đánh này đối với nhóm Tắc Tây Lị Á quả nhiên không thành vấn đề. Vào lúc này, Hàn Thạc nhìn đám ma thú vẫn đang dũng mãnh không sợ chết đánh tới như đột nhiên lĩnh ngộ được gì đó, vội vàng niệm chú ngữ. Ma pháp nguyên tố dày đặc không đâu không có đột nhiên điên cuồng hội tụ lại, hình thành một kết giới hình vành khuyên ở giữa đám ma thú. Thình lình số ma thú bậc cao đang điên cuồng chạy tới tốc độ chậm lại một cách quái dị, như là bị trúng một loại thuốc gây tê liệt mạnh nào đó, tốc độ chậm xuống còn một nửa. “Ồ, vậy mà thành công rồi!”Hàn Thạc chợt cả kinh, nhìn đám ma thú trở nên chậm chạp trong kết giới suy yếu, thầm nghĩ cổ quái. Vừa nhủ thầm xong, thần thức hắn đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức cường đại ẩn núp tiến tới, lập tức nhướng mày, ngầm lưu tâm.